Như hạt sương
hôm qua còn đọng lại
Trên cỏ non ngan ngát
thẳm xanh đồi
Trơ một hồn suối mỏng
dưới nắng phai
Chiều như thể
hoàng hôn bằn bặt khóc
Em lá trinh
thuở còn thơm như ngọc
Thơm hoàng lan
nhúng nắng lụa làm tơ
Ta qua đường
cũng bày đặt làm thơ
Em có vội
cũng làm ơn nũng nịu
Đời hoang phế
lắm khi là cát bụi
Nẻo vô thường
đi mãi có về đâu
Sáng sương mai
em đừng vội qua cầu
Ôi áo mỏng
vắt qua đồi mê lộ
|