Lang Thang Sài Gòn


 
 

Trời đất sao mà lạ quá
Bỗng dưng mưa rơi tháng hai
Lang thang Sài Gòn ngơ ngáo
Cũng vừa mưa ướt đôi vai

Ngồi kem Bạch Đằng ngó phố
Vô tình động chỗ nhớ thương
Dáng ai ngồi đây xa lắm
Cùng ta lặng ngắm phố phường

Ngã tư đèn vàng xanh đỏ
Ngã chia tám hướng mười phương
Giá mà tim ta rộng chỗ
Thì đâu đã mất người thương

Trường xưa điệp vàng vẫn nở
Đâu rồi yêu dấu Văn Khoa
Vấn vương tình Nông Lâm Súc
Đâu rồi những vết chân qua

Bụi nào vàng cay đôi mắt
Nhập nhòa Thư viện Quốc Gia
Bụi nào xốn xang ký ức
Đâu rồi năm tháng phôi pha

Đi giữa Sài Gòn tháng hai
Giữa lòng phố thị không ai
Có một khung trời loang nắng
Ta về ngơ ngẩn chiều nay...

 

Âu Thị Phục An