ghét ghê
nó lại về
cái tháng tư như lửa
của lưỡi đỏ năm nào liếm nát miền Nam
lại về
trên tờ lịch
từng năm từng năm
phố xá lại âm thầm
nén thở người cựu chiến binh phế binh
da nhăn đen đúa ngồi khề khà ly rượu nhạt vĩa hè
bán vé số
chờ vận may
cuối đời
hờn ba mươi lăm năm đời đen như giẻ rách
gốc cây già hè phố
lại người cựu chiến binh
ngủ gật trên chiếc xe
hành cái nghề may rủi
gọi là xe ôm
cái nghề dễ sống nhất
đủ để nhai cơm
biết làm sao
khi nó lại về
hàng năm
một tháng tư lầm lũi cúi mặt
ngó mãi những mặt đường lặng căm
biết làm sao
khi triệu triệu việt kiều về lại quê hương
lật đá lát đường
tìm lại dấu chân xưa
bỏ chạy...
biết làm sao
lửa lại đốt cháy lòng
tháng tư hàng năm
tan đàn xẻ nghé
mệt nhoài kiếp lưu vong.
|