trôi hoài mà không biết
cuối dòng là chi đây
giữa nẻo đời hơn thiệt
ta lỡ trớn cuồng say
nâng trên tay vị ngọt
người chuốc ta trăm năm
núp bên bờ ảo vọng
thương tiếc một chỗ nằm
leo dốc lên triền núi
hái một nụ tình không
ấp vào lòng sương khói
nở đóa hoa mênh mông
ví như trời và đất
thiên thu nỗi yêu nhau
ta và người cũng mất
nhiều năm để bạc đầu
ở đâu một giòng suối
miên man chảy từ nguồn
ta tìm nhau cũng đuối
giữa suối nguồn yêu thương...
|