Dấu Hỏi

 
 

Như một lữ hành trên chuyến tàu đã biết trước lúc khởi hành...

Cứ phải lên đường, dù xuân không tươi thắm dù hạ trắng thênh thang hay thu không xanh biếc và đông chẳng gọi mời.

Như một diễn viên trên sân khấu phải đóng trọn vở tuồng chính mình thủ diễn - không có vai phụ làm nền. Cũng không có khán giả để hoan hô hay đả đảo. Chỉ mình đối diện với chính mình.

Nỗi buồn rồi sẽ qua đi như chút sáng mong manh trên mặt biển.

Khổ-đau và hạnh-phúc phải chăng như cái bóng khắc nghiệt của đời mình... Phải chăng đó chỉ là trò chơi của tạo hoá? Là sa mạc bỏng cháy để thử sức lạc đà? Là loài cỏ cú khi hoá thân đại thụ? Là nơi rừng núi biến thành đề lao để thử lửa con người?

Hay hạnh phúc cũng là thứ bóng dáng hư ảo của khổ đau?

Và rốt cùng khổ đau cũng chỉ là điều-không-thật-có.

Là chất xúc tác để chồn hoang chuyển mình thành sư tử sau tiếng thét long trời khi Đạo sư khai thị phá tan hôn ám, chợt nhìn thấy đoá hoa nở bừng trong sương sớm mà thấy được cửa vào.

Có những lúc Chúa cũng cần con người vác thập tự cùng Ngài trên đường cứu chuộc tội lỗi thế gian. Tâm lượng của chúng ta vẫn luôn tắm mình trong chiều kích sâu xa bao dung của Chân-Không bát ngát.

Sẽ không có nơi nào để con người có thể ẩn náu an bình khi hắn chỉ tình nguyện làm tên tội đồ lầm lũi trong đêm âm thầm những oán thù nghi kỵ.

Phải chăng con người đã quay lưng với ánh sáng và niềm tin đã mất hút trong bóng đêm?

 

Biện Thị Thanh Liêm