Truyện thật ngắn

Phải chi...

 
 
 

Cô Út khi còn trẻ được coi như người có diện mạo dễ nhìn. Bao nhiêu trai tráng trong làng đều thập thò tán tỉnh mà ông trời thì thật lắm oái oăm. Hễ cô phải lòng người nào thì cha mẹ cô không thuận ý người đó … mà mối lái có tới lui dạm hỏi thì cô lại không thuận tình… mặt ủ mày châu làm nũng bỏ ăn quên ngủ. Con gái thì như hoa nở một thời …đò đưa cũng chỉ lại qua mấy chuyến… Thoắt cái đã tới ngọ quá trưa.
Anh chị em cô đã lượt lần yên nơi yên chỗ và bạn bè cô cũng tay bế tay bồng…ngoảnh tới trông lui chỉ có mình cô trưa chiều một bóng. Có mấy tay đặng của, vợ không may vắn số có ý mời cô về kế tục sớm hôm…vậy mà cũng không cải số được bởi ông …Trời. Tuổi coi ra không xung khắc đàng nầy thì cũng rơi vào mạng cung “bát san tuyệt mạng” làm sao mà dám…liều? Thôi thì cam đành đò ngang …lỡ chuyến.
Hể có ai lân la hỏi chuyện chồng con thì mặt cô buồn rượi… mắt ngó xa xôi …mà thốt rằng…”Phải chi!”….


Lỗi thời gian

 
 
 

Khi anh đi tù cải tạo, chị mới khoảng tuồi 30 mươi. Hai con một nách oằn vai gồng gánh tảo tần khuya sớm thăm chồng … mà trông chị vẫn đẹp mặn mòi. Trong giới bán buôn giao hảo cũng dăm ba tay theo chị trưa chiều…mà chị cứ giả ngơ không biết. Nhưng mà, ba năm… rồi …năm năm đăng đẳng …Cái ngày về ...không ai biết được bao lâu? Chị đuối sức. Chị hụt hơi. Vẫn còn người kiên trì bên chị.
Cuối cùng, chị dẫn con cùng người ấy ra đi và bỏ anh ở lại.
Rồi anh về. Anh vượt biên tìm chị và con.

Trời đất khiến xui …hai ngưòi cùng ngụ chung một thành phố. Vợ mình bây giờ đã là vợ người ta, con mình cũng là con người khác….Anh sống cô đơn không ai biết, mà ngẫm một mình …có chết cũng chẳng ai hay. Anh thất chí bỏ đi chốn khác. Biệt tăm. Chị thì cứ một đời ngẩn ngơ tấc dạ.
Anh ơi, em vẫn yêu anh. …Lỗi chỉ …ở ..tại thời gian!


Gái thuyền quyên

 
 
 

Bà là hoa khôi trưòng tỉnh còn ông là sĩ quan tác chiến. Ngoài tài đánh giặc giỏi ông còn là tay chơi đàn khá và hát hay nên không mấy khó khăn ông đã chiếm được trọn trái tim của bà.
Trai tài gái sắc gặp nhau tưởng không có gì hạnh phúc hơn, trong lòng bà chỉ cầu mong cho gia đình đầm ấm mãi vầy…xin đừng có kẻ thứ ba nào đó …lạc vào khuấy động.
Khi được 2 mặt con thì bà bỗng khám phá ra…bà chỉ là kẻ đến sau, vì ông đã có vợ trước từ lâu nơi quê nhà mà bà không hề hay biết. Bà đau khổ tột cùng và âm thầm nhờ người thân về tận nơi dò hỏi. Bà còn biết thêm hiện người vợ cả đang cung dưỡng mẹ chồng và nuôi ba đứa con thơ trong cảnh đơn chiếc hẩm hiu.
Sau một thời gian dài lặng lẽ tính toan…bà quyết lòng dứt áo ra đi. Ông cầm quân chiến đấu với giặc bên ngoài cùng anh em đồng đội nhưng còn bà ? trận địa đang cuốn xoáy trong lòng chỉ có một mình bà biết bà hay. Khi đã sắp xếp xong xuôi bà chờ dịp ông nói với bà đi công tác bà liền dẩn con đi biệt. Khi ông về biết bao phen kiếm tìm …nhưng cánh nhạn vẫn bặt tăm.
Ông quay lại quê xưa thì …con thơ vợ cũ …ngày nay cũng lạ lẫm với ông rồi. Ngay cả mẹ ông cũng ngoảnh mặt làm ngơ cho ông là người phụ nghĩa bạc tình. Ông trở thành như khách trong nhà nói cười một bóng.

…Khi con hiểu chuyện đời, bà hay thường tâm sự. Những gì mình yêu kẻ khác cũng yêu, khi lìa ba con…thì mẹ như người sống không trọn mà chết cũng không yên. Mẹ đã hiểu được nỗi đau cùng cực nơi người cô phụ khi đã bị lấy cắp đi lẽ sống của đời mình. Bây giờ với khoảng đời còn lại mẹ có thể an tâm mà nhắm mắt được rồi..
Người quen biết chuyện bảo nhau, ngẫm cho cùng…thì trai tuy anh hùng nhưng không sánh được với gái thuyền quyên.


Ngôi sao xấu

 
 
 

Chị lấy anh được vài năm…khi hương chưa nồng lửa chưa kịp bén thì anh bị đẩy vào trại tập trung. Chị như bao người đàn bà thuở ấy …một dạ sắt son vẫn chăm chút nuôi con và lặn lội tay xách tay mang…dăm ba tháng lên trại thăm chồng.
Lác đác… có người về. Họ đến thăm chị và kể chuyện chị nghe là anh ấy có…tình nhân trong tù. Chị cười, anh xưa giờ vẫn thế nhưng anh vẫn yêu chị…vả chăng nơi chốn tù đày hiu quạnh có người ủi an chia xẻ …cũng là điều hay!
Chị tin chồng, chị tin chị. Chị tin vào chính tình yêu nồng nàn trong sáng của mình sẽ là hơi ấm cho khoảng dài xa cách. Chị biết tính anh hào phóng, phần quà mỗi kỳ chị viếng thăm chẳng đủ vừa tay để anh biếu tới bạn bè. Chị cắt xén phần mình cho anh đầy đủ, chị kiếm thêm việc làm để nới rộng phụ thu. Chị gởi con… khi thì bên chị lúc ở bên chồng để rảnh tay chạy việc. Đứa con thiếu cha vắng mẹ như cây khô còm cõi giữa đồng. ..chị thương con mà chị cũng thương chồng, chị xoay trở phương nầy chị chạy thêm việc khác. Người chị theo năm tháng đợi chờ cứ mòn hao tựa thân cây héo hon…xơ xác.
Anh về, hẹn cùng người tình trong trại tìm cách vượt biên để tìm vui hạnh phúc mới. Chi lại một mình quạnh quẽ nuôi con. Đứa con giờ đã lớn…nỗi buồn cũng lớn theo năm dài hận tủi người cha. Những lần về thăm xứ sở, cha con ngồi bên nhau lặng lẽ, hàng giờ. Đứa con vẫn câm lặng nỗi hờn người cha bội bạc…khóa chặt cái quá khứ lớn khôn chỉ với bóng dáng thui thủi của mẹ ngược xuôi tần tảo…
Bạn bè thân quen đều cảm thương chị, .. nước đời! ai cũng lo… chỉ có người ở ngoài tù không chịu nổi cảnh cô đơn mới đành lỗi hẹn với người xưa. Đàng nầy…kẻ trong tù lại ngược đời cam tâm bội bạc.
Chị cười buồn, thư thả. Anh xưa giờ vẫn thế. Tại chị phước mỏng phận côi…Mà cũng có thể…chị sinh ra đời…dưới một ngôi sao xấu…!.


Bến đợi

 
 
 

Ba, tính nghệ sĩ thích đàn đúm bạn bè . Má, thực tế hiền lành chơn chất. Ba cứ như chuyến tàu, bươn tới ở những trạm dừng. Má như bến đợi…ngóng mãi những khách đến đi lên xuống. Con tàu già …vẫn cứ tiếc khoảng đường rầy quá khứ và bến đợi cứ lùi khuất ….xa xăm.
Má sống trơ trọi như dòng sông cạn nước. Cuộc đời làm vợ không có mấy ngày vui. Sau 75, Ba vào trại tập trung, các anh chị lớn đi nông trường, nhà cửa bị tịch biên, má và đám con nhỏ bị lùa về vùng kinh tế mới. Một tay má ngược xuôi tất bật.
Ba đi tù trở về, chán cảnh đời nhốn nháo đổi thay nên bỏ nhà đi ngao du sơn thủy! Rốt cùng, cũng chỉ có má. Chỉ có những bà mẹ của những đứa con…muôn đời mãi là bến đợi. Đợi những đứa con lưu lạc thăm nhà.Đợi người chồng chùn chân quay gót.
Cơ cực và móng ngong đã làm má lần hồi kiệt sức. Ngày má vào bệnh viện, không biết ba ở đâu mà nhắn ba về, bà con túa nhau đi kiếm. Khi ba về, chỉ cầm được tay má lạnh ngắt, nghẹn ngào. Bà ngoại nói má mày cứ “nuối” mà đợi ba về, má cứ tỉnh rồi mê mấy bận… Má đã bỏ bến đợi mà đi… khi ba chưa về kịp. Bây giờ ba vẫn còn đó, như cây cổ thụ già trơ gốc khô cành. Cuối cuộc đời cứ ngơ ngẩn buồn.
Mãi nhớ về cái bến đợi, hiền hòa, tội nghiệp…

 
 

Biện Thị Thanh Liêm