Viết Từ Thị Trấn Trên Cao

 
 
 

* Ngày,.. tháng…, năm...

Anh. Buổi sáng. Em dậy thật sớm. Dù đêm hôm, chừng như là thật khuya em mới kịp ngủ. Em thay nước trên bàn thờ và đốt nén hương đầu ngày. Như thường lệ. Cái thường lệ tĩnh mịch như một thói quen không thể thiếu của một đời sống vốn không có điều mới lạ. Bức tượng bằng thạch cao, và nụ cười đẹp, vẫn là niềm náo nức trong em ở mỗi lúc em chợt nhìn. Vào buổi sáng đầu ngày hay đêm khuya lặng lẽ. Mỗi góc nhìn là cả một không gian thăm thẳm. Nghiêm cẩn, từ bi. Như thốc thấu cả trần gian lao lung mộng huyễn….

Em. Và cái freeway 85 North bỗng nhiên gắn bó. Tuy lạ lùng, vô cảm. Như phần đời sống, cứ trôi lăn không mong ước đợi chờ. Buổi sáng vào Đông có hôm trời sương dày đặc. Chiếc xe em chạy cứ lao nhanh trong khoảng trắng mù mờ như giòng sông. Bất định. Không ai nghĩ cách để dừng dù hiểu đôi lúc mình đang quay tròn trong cái trục ly tâm kỳ ảo.

Có hôm trời thoang thoáng mưa, em hay rẽ lối Lawrence Expressway để vào Starbucks kêu một cái small và một croissant cho buổi sáng đầu ngày nơi Oakmead Valley. Mùi café thơm, chiếc croissant ngọt dịu. Em nghe mình như đang bơi ngược về một quá khứ mù xa của tuổi trẻ. Em nhớ về Thành phố. Mưa. Những con đường trơn, hàng cây lặng lẽ và những chiếc lá. Ngơ ngác. Như chưa muốn vội lìa cành…. Nơi chốn ấp ủ mình những ngày đầu khôn lớn. Em hay gọi đùa, Saigon là trái tim cùa những kẻ yêu nhau có cùng nhịp thở. Saigon và mùa Thu. (Anh nhớ?)... Hội Quán Văn Khoa, Anh và ly café buổi sáng. Giảng đường với những hàng ghế trống…

Những cơn mưa buổi sáng và buổi chiều…Những kẻ đi trong mưa, đầu cúi thấp.Vội vã. Hiền lành. Giống như những tín đồ trong nhà nguyện đang âm thầm xưng tội một cách ngoan ngùy… Và, xoay hướng cách nào thì người ta cũng không tránh được những giọt mưa cứ thích rơi thẳng tắp vào mặt mình. Rát buốt…

* Ngày…tháng…năm.

Hôm nay, cuối tuần. Nghỉ. Em cũng không thể nào dậy muộn. Bầu trời vẫn giăng kín sương mù. Chung quanh thành phố, nơi em ở là những dãy núi thấp. Thon thả. Mượt mà. Sương vẫn vắt ngang lưng chừng ngọn núi trông giống hình ảnh của người đàn bà lặng câm với vuông lụa trắng kiêu sa. Như bao nhiêu tháng năm lặng lẽ chỉ nhìn ngắm mình trong nỗi đắng cay, đơn độc. Nắng như đang thấp thoáng ở chân mây , và màu xanh thẫm của núi như bóng dáng của mặt trời được nhìn từ phía khác.

Sáng nầy em đến Le Boulanger trên đường Main St. của thị trấn nơi em đang ở. Gọi một cappuccino và một cream-coffee cake. Vẫn chỗ ngồi nơi cuối góc quán, dưới bức tranh copy từ Thư viện “Turn of the twentieth centery” của Los Gatos vào những năm 1840 mà thị trấn mới hình thành. Kyless Stream Bakery. Con đường đất lầy lội và những cổ xe ngựa thênh thang. Bóng dáng người đàn bà miền núi ẩn khuất trong căn nhà gỗ và nụ cười lóng lánh của người đàn ông …

Buổi sớm, quán vắng. Em mới ngồi được chỗ mình quen thuộc. Mùi bánh nướng, thoang thoảng như mùi ruộng đồng những ngày đầu mùa gặt…Bầu trời phía trước. Xanh. Chút xa kia, là núi. Thi trấn vây quanh dưới chân đồi. Đẹp, lặng lẽ và hồn nhiên. Em như lắng nghe được nhịp thở từ trái tim thị trấn.. Sự yên lắng của cả một góc phố, một bầu trời, như vừa chỗi dậy từ rặng núi xanh thăm thẵm…Đó không phải là một hạnh phúc sao Anh?

* Ngày ..tháng..năm..

Đời sống. Bây giờ. Anh có thấy thế không? Cánh cửa hiện tại như bị khép chặt, lu mờ bởi cái quá khứ lúc nào cũng như chồm lấn trấn áp mình phía trước. Và tương lai, đôi lúc là mớ hình ảnh hỗn mang được nhìn từ quá khứ như dòng sông rắp tâm muốn len ngược về nguồn.

Cuộc sống chỉ là những hoài niệm. Viết cũng là một cách hoài niệm , phá vỡ sự cô đơn bị bủa vây từ hiện tại . Và. Đọc, là cách nào đó nắm bắt hoài niệm về cái dĩ vãng. Đã qua, đã khuất nhưng vẫn còn rực rỡ, nồng ấm như mặt trời …Dù chỉ là cái ánh sáng của…một buổi chiều vàng…Để nghe mình không khuất lấp vào trời đêm yên tĩnh.

Buổi sáng, buồi trưa hay ban chiều. Chút thời khắc nguôi ngoai từ nhịp sống. Người ta đôi khi cũng cần khoan nhượng với mình, như người ngồi lặng lẽ bên giòng sông nhìn chính mình đang cuộn trôi xuôi chảy. Sẽ thấy được mình với bao điều hạnh phúc. Hạnh phúc vẫn có đó , chung quanh ta nhưng ta không trực nhận được vì phải chăng con người vẫn thích gắn bó với “khổ đau” và nhìn hạnh phúc như một ảo giác cần phải vượt từ những nỗ lực để trấn an phiền não. ?

Anh hỏi em, Kim My có hạnh phúc không ? A! Dường như em cũng nên viết lại câu anh hỏi, là em có nhận ra hạnh phúc hay chưa? Đôi khi hạnh phúc thật gần gụi, đơn sơ mà vì tâm thức tráo trở biến đổi vô chừng khiến con người cứ thích lãng quên những điều nhỏ nhặt. Phải thế không anh?

Hẹn anh thư tới.

 
 

Biện Thị Thanh Liêm