Bài Thơ Lên Đường

 
 

Anh về bản hạ buồn không nói
Con chó sân nhà chẳng vẫy đuôi
Ăn từ mai sớm giờ chưa đói
Giận mãi em đời vẫn thế thôi

Núi đồi xa vắng nhớ em rồi
Cỏ vàng lá úa cạnh hoa rơi
Trời sao giăng mãi vầng mây xám
Thương nhớ muôn đời vẫn xa xôi

Anh dặn lòng, hay anh bớt thương
Coi như người ấy đứng bên đường
Chuyến xe duyên kiếp không ngừng đón
Ai biết ai mà thêm vấn vương

Thương em nhưng vẫn còn đang giận
Anh quyết lần này chẳng làm thân
Thế sao lại viết bài thơ nhớ
Chắc tại lâu nay chẳng được gần

Giận em anh không nhớ vì sao
Chắc tại đêm khuya lạc lối vào
Hay quên âu yếm hâm nồng ấm
Lạnh chiếu chăn, nằm mơ đêm nao

Anh về lại xứ “buồn muôn thủa”
Bỏ lại cho đời cuộc thắng thua
Nhớ thương đành gửi ngàn mây trắng
Xe chuyển bánh rồi em thức chưa

 

Bùi Đức Tốn