Bên Này Bên Kia

 
 

Tôi nhớ lại mùi chiếu lạt của những ngày thơ ấu
Khi cuốn mình trong chiếu nhìn những đêm trăng
Sáng ngời trong sân
Trăng từ sau rặng tre sau vườn
Lên cao mãi
Trăng vẫn đi nhưng chậm hơn những vầng mây trắng mỏng
Gió lại đem thêm mát rượi của đêm hè
Và thiếp ngủ đi trong cái lạnh đang thấm dần da thịt
Mơ êm đềm
Có trăng khuya làm bạn

Chiếc sân gạch không còn nữa
Lời mẹ ngâm thơ không còn thanh thoát
Nhưng những mảnh trăng xưa
Sao vẫn đem lại những bồi hồi
Cho tôi lên đồi cao để được gần hơn nữa

Trèo mãi rồi cũng đến
Đồi không cao nhưng đôi chân lại mỏi
Cỏ đang xanh mượt sau những cơn mưa phùn
Hãy soạn một chỗ nằm giống như ngày thơ dại
Trên nền đất còn ẩm ướt

Tôi gối đầu lên đá
Manh chiếu mang theo cũng đủ rộng để quấn quanh người
Thông đang reo vui trên đầu
Cùng với những tia nắng chiều thấp thoáng
Đón giấc ngủ sẽ đến
Sẽ đến
Không lâu

Mùi lát của chiếu ngai ngái
Chiếu đang phủ tràn trên mặt
Che kín quá khứ
Và như muốn chôn đi đôi mắt đã sẵn sàng yên nghỉ

Hãy cho tôi một giấc ngủ dài
Có đồi cao thay sân gạch ngày xưa
Có rặng thông già rì rào thay lời ngâm của mẹ
Có nắng vàng của chiều sắp tắt
Có cỏ xanh thay cho những đám mây
Có đất như vẫn là đất muôn đời
Có mảnh chiếu mang theo từ thủa đó
Có hương thơm dĩ vãng
Có giấc mơ xưa

Rồi trăng cũng sẽ lên sườn đồi
Những cụm mây trắng rủ bay theo
Bóng đêm mờ ảo
Tôi nhìn tôi không rõ
Mảnh chiếu trên mặt vẫn nằm yên
Tôi đợi một điều gì đang đến
Bên này
hay bên kia
Cuối cùng thì sẽ vậy

 

Bùi Đức Tốn