Căn Phòng Đầy Rễ Thông

 
 

Đừng lay tôi dậy
Khi những rễ cây thông
Hỏi thăm tôi
Trong lòng đất
Những mảnh rễ li ti chạy quanh
Thân xác
Không biết ai đã thấm những giọt máu
Của cái chết
Hay sự sống của đất sâu

Em yêu
Sao em nói những lời chia tay
Khi anh đã trở về
Trong căn nhà không cửa
Ngồi nhìn ánh sáng của ngọn nến tàn dụi
Thấy lấp lánh một vì sao
Thấy cả đêm trăng
Và bầu trời ngày xa cũ

Gió về mang theo những giấc mơ
Anh đã quên
Từ ngày em không nói
Gió cũng luồn qua khung, không cửa
Bay đi
Em yêu, bay đi những giấc mơ rồi

Em không đến
Ngọn nến dài đã đốt gần hết những mong đợi
Giây phút nữa đây
Dù em có đến
Ai sẽ thấy được em
Vì anh đã chìm trong bóng tối
Nằm yên
Lắng nghe từ em
Cô đơn và sợ hãi
Những cây diêm còn đầy trên nền đất
Em sao đốt được ngọn nến đã không còn sự sống

Em yêu
Đâu nhìn thấy anh
Đôi ta không nhìn thấy nhau
Bóng tối đã mang đi hết
Lời cuối muốn dành cho em
Anh chỉ còn yên lặng
Biết cách nào cho em

Hãy đánh thức anh dậy
Bằng hơi thở nồng ấm
Qua nụ hôn trên đôi môi khô của anh
Chỉ khoảng cách ngắn dù bóng tối
Em hãy nhớ lại
Hơi ấm những ngày ta yêu nhau
Mà theo hương xưa
Tìm đến

Những rễ thông đã trổ mình
Vươn trên lòng đất
Anh leo vội lên cây thông già
Nhìn xuống
Trong bóng tối căn phòng
Em đang hôn anh truyền hơi ấm
Anh đây mà em
Vừa sống vừa nằm yên

 

Bùi Đức Tốn