Cuối Tháng Tư Năm Ấy

 
 

Cuối tháng tư, mưa lo âu rơi trên khắp nẻo đường
Hàng triệu trái tim đau nghẹn
Trên không gian những chuyến bay rời nước
Sài gòn bỏ ngỏ
Tôi cũng bỏ em, đi
Một ngày quê hương buồn thảm

Em đến tôi, ngôi nhà vắng bóng
Cửa nẻo không cài
Ghế bàn xộc xệch những buồn vui
Tim lạnh ngắt vì máu toàn tuyệt vọng
Quá khứ và tương lai như cùng chết trong ngày

Tôi để lại cho em những con đường quặn thắt
Những bước chân xưa
Giờ đau buốt như trên những lưỡi dao
Hơi thở không còn
Tôi đã lạnh lùng và vội vã mang đi
Để lại em buổi chiều cuối tháng tư ngộp thở
Cố hít vào dù ngực nhói những chia ly

Tôi để lại cho em những tháng ngày không hướng
Những tháng ngày hoảng sợ
Em bơ vơ lục lọi những mảnh vụn ngày xưa
Chôn kín, cho quên đi, cho bắt đầu ngày mới
Cho ngày mai, dù buồn tủi khôn cùng
Em biến phũ phàng thành những gánh hàng rong
Bội phản thành chén cơm sơ xác
Nước mắt làm ruộng đồng không cạn
Trái tim khô thành bến đỗ riêng mình

Tôi để lại cho em những mơ ước về cuộc đời mới
Những tháng ngày viễn xứ, những chuyến đi lang thang
Trên những nẻo đường đất khách
Tôi để lại em nhà tù trống vắng
Không cơm áo
Để lại em chỉ một phần không khí
Cho ngày sau

Em vẫn sống, vẫn tìm hoa hương sắc
Trên đất cằn, sỏi vụn, vẫn vun trồng
Trái là những muà xuân mơ ước
Để trên cành không hái đã bao năm

Nhớ gửi tôi ít mơ ước xa xăm
Tôi gửi lại cả một trời thương nhớ.

 

Bùi Đức Tốn