Đâu, Đã

tặng anh Lê Tấn Hà
 
 

Đâu đợi trăng tàn biết hết trăng
Đâu mong thay đổi vẫn hoang thành
Đâu mong già đến nhưng hoa tóc
Đâu ngủ trên đồi vẫn chiếu manh
Có ai không thích hoa hàm tiếu
Thương đóa hoa già cánh phong phanh
Xuân qua hay đến không người đón
Tình nghĩa thân như lá nhớ cành
Đã rụng sau đồi bay theo gió
Đã như hương cũ thoảng mong manh
Đất cũ muôn đời còn hoa lá?
Có người viễn xứ nhớ trăng thanh

 

Bùi Đức Tốn