Đêm Núi Rừng

 
 

Núi đồi cô quạnh mảnh trăng côi
Đêm xuống nằm yên ngủ với đời
Bên chiếc võng thưa mờ dáng núi
Hoa rừng đen thẫm tỏa sương rơi

Rượu chất đầy ly tràn nỗi nhớ
Thương đời không chạm đến môi hờ
Bạn đêm không có buồn xa vắng
Thức chỉ trông trời trăng chơ vơ

Em đã thở chưa hương núi rừng
Thoảng từ ráng núi thoảng từ nương
Khói lam lên mãi loang trời tím
Đất tỏa hơi buồn bay muôn phương

Chỉ thấy rừng thôi thấy núi thôi
Thấy toàn mây nổi trộn mây trôi
Bóng em đã khuất sau ngàn lá
Hiu hắt đôi chim lặng kiếm mồi

Dỗ giấc tôi trời mây mênh mông
Mưa rừng nặng hạt mưa trên không
Giọt buồn lê mãi trong rừng thẳm
Lóc lách len sâu tận đáy lòng

Ừ cứ mưa đi mưa mãi đi
Đêm này đêm nữa có lạ gì
Trăng mờ trăng tỏ thêm huyền diệu
Thiếu vắng em đời thêm cô liêu


Ngủ Trên Núi

 
 

Đêm gối đầu lên đá
Nằm yên vùng núi đồi
Thao thức cùng bóng tối
Nhớ thương cũng đành thôi

Tay gối đầu tay trắng
Đón hơi thở nhịp nhàng
Cùng muôn loài ca hát
Khúc đêm trường thênh thang

Đêm chờ đêm chờ sáng
Mưa rừng rơi lãng đãng
Trốn cuộc đời trong chăn
Sưởi ấm qua ngày tháng

Đất lạnh buồn lê thê
Tưởng có người vỗ về
Bản về đêm buồn thế
Tỉnh lại vào cơn mê

 

Bùi Đức Tốn