Lòng Chung Thủy

(trích từ một nơi khác)

 
 
 

Đêm, sau một giấc ngủ ngắn, tỉnh dậy thấy hai bài viết về cái Đẹp, tôi cũng mạn phép viết một bài. Khi nói đến cái Đẹp của người phụ nữ (còn nhiều thứ đẹp khác), tôi nghĩ ngay đến "Lòng Chung Thủy". Trong lúc ..tỉnh táo, tôi xin viết tặng bài này cùng mấy bài thơ viết vội (ngoại trừ bài đầu, của một ngươì bạn cũ) cho mấy cô cháu của tôi, và cho những người con gái VN có cùng tâm trạng. Mong bỏ qua nếu tôi viết không đúng.
Tự nhiên đêm nay tôi lại chỉ muốn nói đến cái đẹp của sự thủy chung, không những sự thủy chung của những cuộc tình đạt được hạnh phúc lứa đôi mà là những cuộc tình dang dở.



Người con gái mới lớn, quay trở về một thế hệ trước, có những mơ mộng và tưởng tượng mà người con trai không thể nào hiểu nổi. Họ mơ mộng về người yêu tương lai, nhưng không nghĩ người yêu tương lai như chỉ là người yêu suông, mà là một người họ sẽ chung sống trọn đời, mặc dù chưa biết người ấy là ai. Sự chung thủy đã bắt đầu từ giây phút đó. Đó là cái đẹp của sự thơ ngây trong sáng.

Mười lăm trăng tròn hay mười sáu
Trăng có tròn trong lứa tuổi em không
Mười ba ngây thơ có tóc mây bồng
Đã đuổi bướm nhặt hoa cài lên tóc

Có những người con gái không có những ngày tháng “lang thang tuổi thơ” đó vì phải đương đầu với cuộc sống từ lúc tuổi mười ba, nhưng lòng nghĩ về người yêu tương lai vẫn là một hình ảnh “chì một người”, một người mà thôi.

Xa nhà về tỉnh anh ơi
Con sông bỏ lại với khơi cau trầu
Ruộng vườn thu hoạch hoa mầu
Em giao cho mẹ dạ sầu đêm đêm

Chung thủy với nơi chốn nhau cắt rốn, người con gái đặt cái cơi trầu vào trong lòng quê hương, hay đặt cái tình yêu tương lai trong cái ý nghĩ truyền thống, lấy nhau là phải có cau trầu như những chứng tích cho một tình yêu dẫn đến hôn nhân.

Khi đến tuổi đôi mươi, lại được người đeo đuổi, muốn làm quen. Người con gái lại biết do dự, không phải lúc nào cũng đáp lại những sự theo đuổi bằng những cuộc hẹn hò. Họ biết những ai để ý, nhưng lẳng lặng chờ đợi cho đến khi biết được ai sẽ là người mà họ sẽ tin và nhờ cậy sau này. Đó là cái đẹp của sự giữ gìn.

Biết anh để ý đến em
Nhưng lòng em vẫn "để xem" thế nào
Biết anh ăn nói ngọt ngào
Quen anh, chưa dám mời vào nhà đâu

Gìn vàng giữ ngọc để cho ai, chắc chắn là người mình sẽ yêu thương. Người con gái ở tuổi đôi mươi này sẽ so sánh và chọn lựa giữa những người để ý đến mình và để mắt đặc biệt đến một người, và đặt hết sự yêu thương vào người đó. Đó là cái đẹp của lòng tin.

Từ ngày anh nắm đôi tay
Để môi trên mắt, đắm say mối tình
Em đây như thấy bình minh,
trăng sao cũng thích chúng mình phải không

Người con gái, vì đặt tình yêu thương trọn vẹn đến một người, coi mình như không phải là cá nhân riêng biệt

Tại sao anh lại qua đường
Tay em không dắt, anh thương chỗ nào
Đêm đêm dưới ngọn dầu hao
Nến thương em thắp, dẫu nào xa anh


Thắp ngọn nến để cầu nguyện cho tình duyên trôi chẩy. Người con gái khi yêu thì rất lãng mạn. Họ chỉ tưởng tượng đến người đó, cả ngày lẫn đêm (tôi có hơi…nói xạo, đừng cười tôi nghe qúy bạn) và đến một lúc nào đó tình yêu này trở thành một sự “chọn lựa không thay đổi được nữa”. Đó là cái đẹp của sự trao tâm hồn.

Đôi ta đã có nhau rồi
Hôm nay bỏ học đến ngồi đợi anh
Quán chiều hơi lạnh mong manh
Biết anh sẽ đến, chân thành em tin

Khi đã trao tâm hồn rồi, người con gái trở thành giản dị, dễ tin, dễ tha thứ, dễ quên sau những lúc hờn giỗi. Anh đến chậm, nhưng biết anh sẽ đến không nghi ngờ gì hết, chỉ mong người đó không bị trở ngại gì ngoài ý muốn. Đó là cái đẹp của sự không nghi ngờ.

Có những cuộc tình không dẫn đến những cau trầu cưới hỏi, người đó không còn nữa; không phải vì bị phụ bạc bỏ quên, mà vì những hoàn cảnh ngoài ý muốn, người con gái sẽ nghĩ mãi đến mối tình dang dở này rất nhiều năm

Anh ơi tắt ngọn đèn đêm
Về thăm em nhé bên thềm ngày xưa
Nhớ ngày áo ướt trong mưa
Da thơm còn nhớ tóc hơi xưa còn nồng

Bao năm đã qua mà mùi hương da thịt vẫn còn trong không gian, không nhạt đi được. Đừng nói là nguòi con gái đó lãng mạn. Họ đã cho hết hơi thở của họ cho người yêu rồi, không còn hơi thở riêng nữa, dù đã mất đi người yêu. Đó là cái đẹp của sự chịu đựng đau khổ. Mất người yêu rồi mà vẫn nói chuyện, tưởng như còn.

Dù anh góc biển chân trời
Hay anh đã bỏ cuộc đời phù du
Em đây như thể nữ tu
Xuân Đông Thu Hạ cuộn thu một mình
Anh ơi không có bình minh
Trăng sao cũng lặn, đôi mình còn đâu

Nhưng vẫn có những người con gái trao yêu thương cho người không xứng đáng với tình yêu của mình. Khi biết ra thì đã qua đi cái tuổi thanh xuân. Người con gái nghĩ lại những tin yêu mà mình đã tin yêu gửi gấm cho người đó đã bao nhiêu năm tháng. Sự thủy chung với “tình yêu” được trả lại bằng sự trống hỗng ngỡ ngàng. Làm sao có thể tìm thấy cái đẹp trong sự đau khổ được?

Sông sâu làm chứng cho tôi
Cau trầu lạc điệu, tiêm vôi không mầu
Uổng công thao thức đêm thâu
Tình yêu những tưởng từ đầu sông thương

Người con gái tuy đau khổ nhưng vẫn còn nuối tiếc những tháng ngày mình phí phạm, hay vẫn cố tìm trong quá khứ những hình ảnh đẹp để ráng cứu vãn những kỷ niệm đẹp, cho nên vẫn nghĩ đến lúc tình yêu vẫn còn “từ đầu con sông Thương”. Đó là cái đẹp của lòng tiếc nuối, không muốn đoạn tuyệt cái khỗ đau.

Nghĩ đến quá khứ và lòng không thuỷ chung của người đó, người con gái mà có lúc đã quên sống cuộc đời cũa mình, bây giờ chuẩn bị một cuộc đời bắt đầu từ hôm nay. Cuộc đời của những niềm vui mới, của những người mới, của dòng sông mới. Đừng ngại nhúng đôi chân xuống dòng nước mới, biết đâu người con gái tìm được sự mát rượi của nước sông.

Hãy ngắm nhìn bầu trời, trăng sao có bao giờ mất đâu, và những ngọn gió mát bao giờ cũng vẫn thổi, người con gái phải mở rộng tâm hồn để lắng nghe và nhìn thây caí vẻ đẹp mới của cuộc đời mình. Đó là cái đẹp đẹp nhất của lòng chung thủy: chung thủy với chính mình. Hẵy yêu thương mình và cho mình một đời sống mới.

Đêm qua em ngủ ngon không
Sáng mai dậy sớm hãy trông ngoài trời
Cành cây trổ nụ tốt tươi
Chim hoàng oanh hát bài mười thương em

Cành cây năm nào chẳng trổ nụ non, và chim sáng nào mà không hót. Nếu biết yêu thương chính mình, người con gái đau khổ vì tình yêu đặt vào người không xứng đáng ấy sẽ lần đầu, sau bao nhiêu năm, tìm lại được hương vị của thiên nhiên, và đó là chất liệu chính cho sự tìm lại được chính mình.

 
 

4/9/08

Bùi Đức Tốn