Sân Chuồng Ngựa Cũ

(Để Nhớ Những Ngày Qua)
 
 

Người đứng trên sàn đất cũ
Dấu của thời thuộc địa vẫn còn
Trong tâm tưởng, những con ngựa già mệt mỏi
Đang chết dần trong những chuồng không còn tì vết
Và những ngày khói lửa
Đang tràn ngập quê hương
Giọng hát lững lờ
Người con gái hát trong tà áo trắng
Chân thấm nền đất lạnh
Nền đất Văn Khoa

Tiếng đàn ai rạn nứt
Tiếng súng như vọng về từ xa
Đêm không yên giấc
Những lời ca không yên giấc
Không ai yên giấc

Đêm của những thấp thỏm
Bài ca Diễm như đứt khúc
Mang theo nỗi buồn của nhiều cuộc tình
Thời của rất nhiều chia ly
Của những hàng cây đột ngột vắng bóng
Những người yêu nhau

Đêm của những ly càphê tự pha
Những chiếc ghế con thấp lè tè
Ngồi yên hàng giờ bất động
Giọng hát ai mang vị êm đềm nhưng đắng ngắt
Từng nỗi lo âu riêng

Đêm Văn Khoa
Những tà áo ngày nào
Giọng hát em còn đấy
Nền đất xưa đã mất
Mọi thứ cũng đã mất
Nhạc sĩ đã mang mất đi tiếng đàn
Xa vắng

Còn lại gì không em
Ngoài những hình ảnh chập chờn của đêm xưa
Diễm Xưa
Diễm Xưa!

 

Bùi Đức Tốn