Xa Rồi Những Cơn Mưa Phùn

 
 

Tôi thương những cơn mưa phùn
trên nền trời xám
Những cơn mưa đem theo gió
nhẹ như những sợi tơ
giăng trong lòng thiếu nữ

Những giọt mưa tí tách
từ mái tranh
xuống thềm hiên
mang những nỗi buồn mêng mang
như những cánh hoa bụt bên đường
ướt đẫm nước mưa

Mưa phùn dạo ấy
Trời vắng những nồng ấm
Mưa liên miên nhưng không tên
Mưa hoài không dứt
Mưa sụt sùi
Cô đơn lòng thiếu nữ

Mưa ướt con đường
Bên kia là bờ sông vắng
Trên sông, nước thở hơi
Đón nhận những tâm tư
Ngổn ngang lòng thiếu nữ

Đã qua những cơn mưa phùn
Mái tranh xưa giờ xơ xác
Thềm nhà còn nguyên mùi đất cũ
Nhớ thương tiếng mưa rơi
Trong lòng
Vẫn rơi, trong lòng người xa xôi

 

Bùi Đức Tốn