Anh Đã Bỏ Quên

 
 

1.
Anh đâu biết rằng...
Em đã khóc khi thời gian đang dần trôi ngang cửa.
Em đã khóc khi biết mùa sẽ chuyển, nghe chút se sắt lạnh len nhẹ qua tóc rối.
Em đã khóc khi hiểu rằng em vẫn phải chờ số phận gọi tên...

Vâng.
anh đã quên.
quên bài hát anh viết dở dang
là quên em
quên cả anh để chìm vào khúc giai âm không đoạn kết...

và tình yêu bỗng đến thật lạ
thật nhẹ
từ... trong ngăn kéo
anh đã bỏ quên...

2.
...nói là quên em vậy thôi
Như quên một lần uống môi người để bốn mươi năm sau chưa phai màu ngọt đắng
Nói là quên ai vậy thôi
Tóc vẫn dài chỉ thêm ánh bạc để đêm về nắng khuya lên lấp loáng khu vườn xưa tiếng hát cứ lênh đênh
Nói là quên người vậy thôi
Làm sao biết được bước chân quen như ngập ngừng chiếc bóng dài lắt lay khốn khó những niềm riêng
Nói là quên Ta đó thôi !....

 

Ðàm Kim Liên