Thoáng qua trong đời ...


 
 
 

Có những lúc chẳng biết làm gì cô thường lang thang trên mạng hay mở mail đọc.
Sáng nay, từ chùm ảnh do cô bạn thân từ những ngày đầu vào đại học gởi. Những tấm ảnh với tên khá quá quen thuộc mà cô đã lãng quên có lẽ từ lâu rồi.

Chẳng biết có phải là anh không nữa….

Là anh hay không thì một vùng ký ức về cái thưở xa xưa ấy bỗng như một thước phim quay chậm nhạt nhoà....

Những tấm ảnh anh chụp về quê hương đang lần lượt hiện ra trước mắt cô. Ảnh đẹp lắm, có vài tấm cô rất thích. Bất chợt cô dừng lại ở một bức ảnh. Cô nhận thấy phía trên thân cây còn có những cành khác rất to và vươn dài ra xa nhưng anh không ghi lại mà chỉ hướng một góc nhìn về khoảng giữa thân cây - những cành cây khẳng khiu nhỏ nhoi đến tội nghiệp, cưu mang những chiếc lá cũng rất mỏng manh mang dáng dấp của mùa thu sắp qua. Màu xanh của lá phai nhạt dần chuyển sang màu vàng thẫm. Cô nghĩ chỉ một cơn gió nhẹ lá sẽ lìa cành…

Cái nhìn của anh hướng về một không gian tĩnh lặng, thơ mộng mênh mang sâu lắng. Tâm hồn anh vẫn nguyên vẹn như ngày nào cô biết anh - lãng mạn trầm lắng đầy chất thơ văn, khác với dáng vẻ cao gầy và cái hình thức “hippy choai choai” , tóc dài quần loe làm cô không thích anh.

Cô biết anh chỉ qua những câu thơ, câu văn anh viết trên bao thuốc lá craven A “Con mèo đen” hoặc có khi trên mảnh giấy bạc bên trong bao thuốc ấy rồi lẳng lặng bất ngờ ném vào chỗ cô ngồi học những buổi sáng nắng vừa hắt vào khung cửa sổ hay những buổi chiều hoàng hôn chưa kịp tắt. Sân trường suốt mùa vẫn lác đác lá me rơi, mùa hè lại xen lẫn những cánh hoa phương vĩ. Khung cảnh thật nên thơ . Đẹp như một bức tranh thuỷ mặc.

Cô biết anh nhưng chưa một lần trò chuyện với anh thì phải ? Cô cũng không nhớ rõ nữa. Những lúc tình cờ - cũng có thể do anh cố tình - đi ngang qua ở sân trường, nơi hành lang giảng đường … cô chỉ nghe tiếng anh nhưng chưa bao giờ đáp lại lời nào. Không phải vì cô ghét anh mà chỉ vì cô sợ và không muốn kết bạn với anh vì nhiều lẽ…

Ngày ấy cô cũng chẳng biết anh học ban nào trong trường. Thi thoảng anh sánh vai với một người bạn xuất hiên trước mặt cô. Anh luôn luôn đi cùng với người ấy. Có lẽ là bạn thân của anh. Mãi sau này cô mới biết anh học ở một trường đại học khác.

Giờ đây những bức ảnh làm tâm hồn cô xao động, gợi nhớ về anh cùng kỷ niệm “hiếm hoi” - cũng là những giây phút đẹp nhất trong đời cô khi thỉnh thoảng nhớ về. Ngày ấy, cô hiện diện trong anh là một cô bé sinh viên nhỏ nhắn, trắng trẻo, mảnh khảnh , không đẹp lắm nhưng rất mi nhon dễ thương trong số những người mà anh đã gặp. Cô biết điều đó vì anh đã viết cho cô như thế !… Cái thuở xa xưa ấy, cô rất hồn nhiên, chưa biết thế nào là buồn, thế nào nhớ nhung mong đợi, chưa biết rung động … bởi một thứ tình cảm khác ngoài tình bạn.

Chính vì vậy, cô luôn lãng tránh anh. Cái cảm giác ấy luôn có trong cô mỗi khi gặp anh. Cái cảm giác ấy cũng khiến cô không nhận ra con người thật tiềm ẩn sau cái vẻ “bụi đời” dù giọng nói anh ấm áp và truyền cảm; lời thơ, lời văn của anh nhẹ nhàng sâu sắc lắm! ....

Giờ nhớ lại cô thấy mình khờ khạo, khiết bạch biết bao. Ngày ấy cô vừa mới bước vào ngưỡng cửa đại học. Chỉ mình cô ghi danh vào Đại học Văn Khoa, tất cả bạn bè cùng học ban Toán với cô thời trung học, đều theo ngành Khoa học tự nhiên ở các trường đại học khác. Rất nhiều những xa lạ, những bỡ ngỡ và cả nhút nhát nữa… Cô chưa kịp làm quen lớp học, giảng đường rộng lớn với vài trăm chỗ ngồi. Cô chỉ mới vừa hít thở cái không khí - chất sinh viên của vùng trời đại học... Phải một năm học qua đi, cô mới cảm nhận được sự tuyệt vời và thi vị của những giây phút cùng bạn bè lang thang trong mưa hay ngồi bên vệ đường rợp bóng cây, ngôi nhà nguyện trên đường Cường Để, xa hơn nữa là nhà thờ Fatima ngắm cảnh mặt trời lặn vào những buổi chiều… Lãng đãng thả hồn theo cơn gió thoảng … đã để lại trong cô những kỷ niệm khó quên trong cuộc đời . Hình như chỉ là nỗi nhớ không tên. Hình như chỉ là nổi buồn vu vơ. Hình như cũng chỉ là được mộng mơ, thơ thơ thẩn thẩn để cảm nhận mình đã “lớn” hơn so với tuổi học trò.

Thế thôi . Ngây thơ và hồn nhiên lắm!

Rồi thời gian trôi qua cô bắt đầu biết rung động, bắt đầu biết buồn, biết nhớ nhung giận hờn trước một người con trai nhưng không phải là anh. Lúc này, anh cũng đang hẹn hò với một người con gái khác – cũng là bạn của cô . Hai người thật xứng đôi và phù hợp với nhau. Cô hiểu rằng không nên giữ những gì anh đã gởi. Thế là những mảnh giấy và những dòng chữ của anh đã bị xé vụn, bay theo cơn gió như đàn bướm lượn trong chiều vàng phai bên lề đường trước cổng Trường nữ trung học TV. Nơi cô đã trải qua những tháng năm học phổ thông. Và nơi này cũng minh chứng cô đã khước từ người con trai đầu tiên đến với cô.

Giờ đây, ở phương trời nào đó anh như thế nào rồi ? Cô tự hỏi và chợt muốn biết về anh, về cuộc sống hiện tại của anh và bạn cô. Cô cũng muốn biết anh nhớ đến cô không nữa. Đã bao năm, cô không gặp lại. Với cô, anh chỉ là một khuôn mặt thoáng qua - không rõ nét - trong khoảng thời gian đẹp nhất của một đời người - tuổi thanh xuân - nên đã để lại trong cô một hoài niệm bâng khuâng nhẹ nhàng trong ký ức. Cô rất mong anh và bạn cô cũng sống thật bình yên và hạnh phúc như cô vậy.

Ôi mỗi khi lặng lẽ trong cái không gian riêng của mình, cô cảm thấy yêu thương bạn bè quá đỗi và nhớ da diết vùng trời VK êm đềm ngày nào !

Hãy giữ cho nhau gam màu ngày cũ !....

11.04. 2009

 
 

đkl