Vô Đề


 
 
 

Đi qua… Đi như trong cơn miên du hoang hoãi giữa cõi đời, giữa cõi buồn ta ...

Mùa bão giông tháng tám ướt mèm dưới những chiếc lá úa ngoài sân,
những bông hoa cát đằng héo úa bầm giập chịu đựng
nằm chết im lìm không kịp rã rời…

Con chim nhỏ trên cành cây khế kêu chim chíp đơn độc
không có tiếng hót nào phụ hoạ.
Nó tìm thấy giữa khu vườn hoạn nạn một cõi vắng tênh
để chênh vênh với tiếng kêu không phải là của loài chim,
tiếng than chói tay ở âm cao, đơn điệu và lẻ loi…

Dưới gốc khế già hai người đàn ông cũng không còn trẻ, không cùng đến một lúc.
Như hẹn hò họ vẫn luôn ngồi đó và không bao giờ đến cùng nhau.
Kẻ đến trước. Người đến sau.
Cùng nghe một đĩa nhạc.
Một người ngồi nhìn từng giọt cà phê rơi đều.
Từng giọt đen đặc.
Hai người không nói một lời với nhau.
Thật lâu....

Cơn gió hiếm hoi lùa qua bất chợt.
Những chiếc lá bay bay trên hai mái đầu điểm bạc.
Cơn gió báo hiệu đem cơn mưa mùa về.
Những cơn mưa gấp gáp vội vàng như hơi thở tình nhân.

Hai người đàn ông vẫn ngồi đó, ly cà phê đã không còn thánh thót dù chỉ một giọt cuối cùng. Những viên đá nhỏ đã tan, ly nước dường như cũng long lanh khi một chiếc lá nhỏ rơi vào lững lờ xoay xoay nhè nhẹ cùng với những viên đá chưa kịp tan loãng trôi êm êm trong chiếc ly nhỏ bé lạnh căm.

Tiếng guitar cũng lạnh lùng.
Tiếng đàn mang cơn mưa đến.
Tiếng đàn rung động gõ xuống lối mòn đôi khi những chiếc xe lấp loáng vội vã vào ra khu vườn phía sau.
Tiếng đàn gõ xuống đau đớn, gõ xuống cuộc đời của khu vườn, gõ xuống hai mái đầu đã bạc, gõ xuống nỗi im lìm đặc quánh cô đơn giữa một buổi chiều không nắng.

Tiếng đàn xua đi cơn mưa rào ra khỏi chốn này để ngọt đâm vào lồng ngực của con chim nhỏ đã vụt bay đi, của hai người đàn ông ngồi yên ngoài đó hay của chính nỗi niềm ta ...

Trong im lặng ngất ngây một sự rộn ràng, những ý nghĩ cuồng nộ, phấn kích cực đoan, những dự tính đổi thay đau buốt cùng với tiếng đàn như mũi nhọn len nhẹ vào tim ngọt ngào...

Hai người đàn ông đã đi về đâu đó.
Ly cà phê đã cạn.
Chiếc lá cũng im lìm.
Tiếng đàn nhỏ dần... nhỏ dần.
Ta cũng nhỏ nhoi giữa buổi chiều không nắng.
Lạnh lùng và trong suốt...

Một nỗi bâng khuâng nào đó vô hình không thể diễn tả.
Một vô thường rất vô hình, vô định bỗng chốc hiện lên trong trái tim vừa đánh rơi một giọt đắng cuối cùng...

Và …

... đời như rụng theo chiều ... mất rồi ... !

 
 

tkl