Thơ Gửi Về Quê Cũ

 
 

Hồn rung từng sợi thơ tha thiết
Xin chép dâng người chưa dám quên
Xưa chép thư xanh vào mắt biếc
Nay thấy thơ tình vương tóc em

Xa trường chẳng ngờ ba mươi năm
Rồi thầy với bạn cũng rêu phong
Hoàng hôn soi bóng vào dĩ vãng
Thấy bóng anh nhòa theo bóng em

Đã lâu không ghé về trường cũ
Cùng với bạn hiền say xĩn chơi
Xa nhau như thế còn chưa đủ
Chẳng gặp được nhau rót rượu mời

Những đời áo trắng hồn trinh trắng
Soi bóng sân trường hong tóc xanh
Sách vở với tình yêu trong trắng
Môi mắt ngây thơ nợ với tình

Nợ với tình yêu ai chẳng nói
Ai nói ai cười ai giỡn hoa
Yêu cho tơi tả đời lữ thứ
Tơi tả giang sơn biệt quê nhà

Nợ tình thi sĩ sao trả được
Nợ nước điêu tàn xương máu tươi
Máu xương đã biến thành rượu độc
Còn dắt ma về sầu chơi vơi

Chơi vơi ta nhớ về quê cũ
Ta ngỡ ngàng ta hỏng với tình
Tình em tình nước rồi tình mẹ
Bạn bè bao đứa nỡ vô danh

Ta xa Đà Nẵng rời Non Nước
Cây lá Sơn Trà rưng mắt xanh
Sông Hàn trăng vỡ vàng sóng nước
Đèo Ải Vân như chạnh nỗi niềm

Em quên non nước vời phương Bắc
Điêu đứng quê nghèo thôn xóm run
Nước non em cũng đành đổi mặt
Thì kể chi anh một gã gàn

Em đi tình lỡ trên phố Hội
Vĩnh Điện chuông chùa không điểm kinh
Hà lam tơ trúc rung ái ngại
Đại Lộc Duy Xuyên lạnh miếu đền

Đời đẩy anh sang bên kỷ niệm
Anh dắt em về với cố hương
Quê hương thơ ấu đầy thơ mộng
Với Ngũ hành đầy những thân quen

Ngũ Hành Sơn kìa non xanh nước biếc
Thạch nhũ muôn màu quyện khói hương
Yêu nhau mong mõi tình thắm thiết
Nguyện đốt tâm nhang viếng Phật đường

Phật đường hang Thông Thiên thạch động
Xui bước phong trần như tỉnh mê
Tỉnh mê xiêu lạc vào cõi mộng
Lui gót trần ai gặp nẻo về

Về lại Thu Bồn thăm Quảng Nam
Đa tình tự cổ sầu mang mang
Nhắp nháp bê thui cho say khướt
Lạc lối sông hồ với Hội An

Hội An Hội An nghìn rêu xanh
Hoàng hôn hoàng hôn đò khêu trăng
Phố cũ duyên xưa tình thuở trước
Soi lớp rêu mờ bóng thời gian

Thời gian như pha lê xanh ngát
Xanh nước Thu Bồn xanh mắt em
Thời gian theo chân ai đi mất
Hỏng cả công danh hỏng cả tình

Sông Thu dâng sóng sầu thôn dã
Thôn dã nhạt nhòa với nước non
Đời ta trổ nhánh vào xa lạ
Biết đến bao giờ gặp lại em

Quế sơn rừng núi xanh kỷ niệm
Trăng ghé Hòn Gian bởi nhớ nhà
Suối Tiên Tiên tủi hờn với mộng
Non nước u hoài người cách xa

Từ ly biệt nọ xuân mấy độ
Mỗi độ xuân lìa tê tái quê
Sơn trung nhan sắc màu hư ảo
Sương sớm đèn khuya vẫn nặng thề

Nghìn năm Bùi Giáng sầu đuổi bóng
Đất Quảng mơ màng vương ý thơ
Văn chương thi phú và hoa mộng
Cuồng sĩ đâu rồi hỡi tài hoa?

Dù ai hờ hững quê hương Quảng
Bùi Giáng Phan Khôi chất ngất tình
Chất ngất yêu em yêu đời mãi
Dẫu rằng non nước có điêu linh

Giờ đây ai có về quê Quảng
Cho gửi trăng về soi cố hương
Lũ lụt quê mình bồi hay lỡ
Mà lỡ cuộc tình tuổi thanh xuân

Khi nhớ thương điêu tàn kỷ niệm
Dĩ vãng theo về không tuổi tên
Có những khối tình dù khâm liệm
Cũng chẳng bao giờ chịu ngủ yên

Đêm đêm hồn ghé về quê cũ
Khe khẻ lòng đau đến ngỡ ngàng
Chưa chép xong đôi điều ấp ủ
Mắt đã hoen mờ lệ chứa chan

Phố cổ muôn đời vẫn tình sơ
Kể từ tri kỷ trót chia ly
Trên bến sông Thu nghìn thu trước
Mẹ đã khuyên rằng buồn mà chi!

Này em em có về với Quảng
Môi nhớ ươm lời thơ dấu yêu
Yêu ai xin giữ tình vẫn nặng
Nồng ấm cùng nhau dẫu đói nghèo

Arlington, Texas – Thu 2000

 

Đinh Hữu Hiền