...Với Người

 
 

Đêm có còn đang nghe tôi nói không?
Buồn thở hơi dài, khói lên đầy sông
Dĩ vãng tụ về, sương ngàn bảng lãng
Nỗi nhớ như rong rêu tụ bên cồn.

Dòng sống muôn đời vẫn nghiêm lặng trôi
Thời của chúng ta bao chuyện buồn vui
Có hệ lụy nào không như gai sắc
Tưa máu bàn tay ghì siết cuộc đời.

Nỗi đau sống và chết cùng tái sinh
Nổ tung từng mỗi giây phút lung linh
Hồn khốn khổ trong thiên thu lóa sáng
Có đám cưới của quỷ ma và thánh thần.

Em yêu ơi, tôi yêu em giản dị
Như khi sinh ra không mang tấm áo nào
Như khi chết đi hình hài trao cho đất
Như hiện giờ hồn thở đẫm trăng sao.

Đã dặn lòng, đôi khi còn thức giấc
Giữa canh khuya ngơ ngẩn đứng bên hè
Thèm muốn thét giữa đêm trường tịch mặc
Tôi yêu em! Em hỡi, em có nghe.

Sáng thức sớm pha chung trà đạm bạc
Bước xuống vườn sương dạt cả hai bên
Nghe tiếng cỏ cựa mình như tiếng hát
Nghe tim mình nhịp như nhớ như quên.

Sống thật dạ, sống mỗi ngày mỗi khác
Yêu thỏa lòng, mỗi phút mỗi đổi thay
Ngoài cơm áo còn chuyện trò ca hát
Cuộc đời thôi! Tính chi nữa tháng ngày.

Ngày mai ấy và những ngày sau nữa
Khi gặp em đi ở giữa con đường
Tôi không biết lời nào tôi sẽ ngỏ
Hay lặng im nào dẫn giải yêu thương.

Em có còn đang nghe tôi nói không?
Tiếng nói ngàn đời dù có lặng câm
Bao ân tình đừng trao cho ngôn ngữ
Chỉ gửi đến em bằng những hồi chuông.

 

Đinh Quang Khiêm