|
Còn đọng trên bờ nắng nỗi buồn tháng tám
chiều Bella Terra
đám trẻ con nô đùa bên lũ chó
dưới chân những bà mẹ cô đơn,
đang ngồi nghe bài nhạc cuối ngày thứ sáu
của những gã nhạc công quần áo trắng
chơi mãi điệu kèn thế kỷ trước,
những bản Jazz hoài niệm
trên cánh đồng bông vải
với giấc mơ mùa hè chắp đôi cánh tự do
như Zorba
nhảy múa trên bờ biển quê nhà
và hôn lên lòng đất ẩm
nỗi niềm –cô quạnh – tự do - lưu đày!
*
bên kia là Kabuki
sân khấu chiều của những người đói quê nhà
đến sắp hàng ngắm bia saporo, sake trên quầy
và những rolls sushi cá hồi lặng thinh
cùng nổi quạnh hiu chảy trên dòng nhạc
người nhạc công tiếp tục thổi những nốt nhạc quá khứ
vào chiều Bella Terra-
chiều trầm luân thế kỷ
quên đi thế giới trong mắt ai
của nền văn minh tiếng nổ, văn hóa sát nhân
và tôn giáo cổ xúy cho cái chết bất minh
vì ngày hôm nay họ
bình thản tuẫn đạo
bằng cách giết mình
và những người chung quanh với niềm tin rằng
muốn hằng sống thiên đường - phải bước vào địa ngục!
*
chiều Bella Terra
nắng vẫn vàng như thế kỷ ánh sáng
chiều êm đềm trên tàng bạch dương
đàn hải âu dường bay từ trăm năm cũ
dù con người muốn thay đổi
nhưng sự thay đổi quá nhiều quá nhanh
như người mẹ độc thân nuôi con
người cha vô tình và vô hình nhan nhản hôm nay
trên báo cáo xã hội
khi mà tình yêu và hôn nhân một thời chỉ là những nhàm chán loài người
mà người ta cố đấu tranh để được thay đổi
và tình yêu mỗi ngày thêm hiếm hoi
chỉ được kể cho trẻ con những khi chúng không chịu ngủ.
*
Ngày hôm nay
tình yêu
chỉ còn chảy tràn trên cuộc hôn nhân đồng tính
dường như hạnh phúc
lấp lánh trên đôi mắt của những cặp vợ chồng đàn ông,
những đôi uyên ương đàn bà
đang nắm tay nhau tung tăng trên thềm nhà thờ
cho nhau nụ hôn đẫm mùi thuốc lá, nước hoa sau khi trao nhẫn cưới
trước mặt mọi người và người cha tinh thần
đại diện
nền văn minh nghiệt ngã và nền văn hóa liên hành tinh
vô tình biến đời thường thành đời cổ tích
người ta lặng lẽ thì thầm với chính mình
về nỗi đau dấu kín trong khi lưu đày
trên chính quê hương đã quên một thời
hay đã đánh mất
trong lúc
không còn thấy mình trong gương
mỗi khi chãi tóc buổi sáng
hay lang thang trên đường trong khi xác thân đã ngủ mỗi đêm
như loài gặm nhấm
biến cuộc đời thành cơn mộng du vĩnh viễn trên vùng đất lưu đày
một thời là đất hứa
để rồi hôm nay
mỗi nhát cuốc thay vì khơi dòng sữa
chỉ bật lên lời nguyền rủa khốn cùng
về những
thói quen trưởng giả và những giá trị hào nhoáng
bọc kín tâm tư người đi trước …
*
Bella Terra
chiều êm đềm trong đời cuộn sóng
đàn trẻ con tiếp tục nô đùa
bên đàn chó con
dưới những chiếc ghế cong đặt quanh các chiếc bàn phủ vải đỏ
đóa hoa hồng vàng trong bình lặng lẽ,
các bà mẹ cô đơn lơ đãng,
những khách nhàn du chăm chú đứng nhìn
sân khấu chiều
người nhạc công áo trắng đang cố đưa
âm vang điệu kèn thê thiết
lên tận trời cao
như xua đuổi niềm đau, thố lộ nỗi buồn
hay tiếc nuối quê nhà một thời đà đánh mất?
25-8-2012
|