Mù khơi nắng thả vàng sân
ai gieo phiên khúc trên tầng trời cao
Nửa đời nhặt đếm hư hao
chút tình hoang phế gửi vào hư không
ừ thôi dấu nợ tang bồng
quanh co chi nữa khóc trong tiếng cười
dù cho thế cuộc đầy vơi
cảm đời vô sắc thốt lời vô thanh
quê hương bao nẻo âm thầm
cung thương đời cũ dư âm cuối ngày
trần gian rót nữa ta say
đời đi phiêu lãng lỡ bày cuộc chơi
ta về gom chút mù khơi
đốt tình duyên cũ soi thời dọc ngang
tình xưa một thuở hoang đàng
đam mê chưa vẹn đã tan nát lòng
Sân nhà nắng tỏa tầng không
lênh đênh phiên khúc mênh mông cuối trời
|