|
Khi thức giấc anh nhìn ra khung cửa chớp. Màu nắng vàng nhòe theo khe hở lá sách cửa như những vệt màu nước loãng trên vách. Ánh sáng và màu sắc ấy khơi trong hồn anh nỗi bâng khuâng mênh mông. Anh nhớ mình có một cơn mơ nhưng nội dung của nó không nhớ ra nổi và anh hiểu ít nhất cũng là một mãnh đời đã qua hơn là một ước mơ sắp đến. Cả hai một của quá khứ, một cho tương lai nhưng khi anh tỉnh giấc lại là khao khát thực tại, tuy nhiên sự đằm thắm êm ả chen phiền muộn mênh mang xác định niềm hạnh phúc và chia lìa ngang trái trong tình yêu quá khứ, là nỗi nuối tiếc không nguôi cuộc tình không đơm hoa kết trái trước kia.
Chiều vang âm hưởng thuở thanh niên những lần xuống phố sau giấc ngủ trưa ngày chủ nhật. Bây giờ anh nhớ kỉ niệm, và những kỉ niệm ấy chồng chất trong đời người như những nốt nhạc của một bản giao hưởng dài. Không ai giống ai, nhưng ai cũng có và hằng có như số mệnh. Cây viết đời liên tục ghi thêm những trường canh để khi đêm đến tạm dừng và ngày bắt đầu lại tiếp tục viết.
Anh lái xe xuống phố. Dù xe cộ dập dìu, hồn anh vẫn mênh mang nỗi buồn đại lộ. Anh nghĩ và nhớ đến nỗi buồn đại lộ ngày xưa anh đã nghe nói nhưng không hề hiểu ý nghĩa của nó. Ngày hôm nay ý nghĩa ấy anh cho là những cảm xúc có tính tương phản, sự cô đơn đậm nét trong lòng con phố như một nhạc sĩ nào đã viết. Anh lái xe vượt qua căn nhà màu tím, biểu tượng mùa hạnh phúc vợ chồng anh khi hai người nói với nhau về màu sắc. Xe qua con phố quen thuộc với những khuôn mặt xa lạ, ngơ ngác trên lề. Rồi tất cả mơ hồ như mãng rong rêu trôi trên giòng thời gian. Anh muốn tìm một quán nước nào đó như ngày xưa uống lại vị cà phê đá ngọt đắng đậm đà trong không gian oi nồng nhiệt đới, nghe dòng nhạc trầm buồn ngợi ca nỗi cô đơn tuổi trẻ, thân phận dư thừa của kiếp hiện sinh… Cô gái bên lề đường ngẫng đầu cao trong nắng chiều. Đôi mắt mở to, kinh ngạc … tóc bay nhẹ trong gió rồi nhạt nhòa trong lòng phố. Khuôn mặt ấy vừa thực tại vừa dĩ vãng. Vừa vun quén niềm hạnh phúc bất chợt lại vừa xua đuổi nỗi cay đắng bắt đầu. Cánh cửa thời gian co dãn chằng kéo để đóng và mở đồng thời một cảm xúc trước đó bình an và tiếp theo là giông bão đau đớn. Tình yêu trên khuôn mặt cô gái là tuổi trẻ thời hạnh phúc và sự chia lìa khi nhận dạng dòng thời gian. Anh biết mình già từ hôm nay nên khi đưa tay chào cô gái hispanic quen không còn cử chỉ bỡn cợt dù bên ngoài nét gợi cảm của cô vẫn gợi trong anh nổi thèm khát nhục dục mùa hè.
Tuần trước Marcela bảo, tóc anh tuy bạc trắng nhưng khuôn mặt và thân hình còn thanh niên. Em thích anh. Vậy anh có sẳn sàng cho cuộc đi chơi cuối tuần này không? Anh nói, đồng ý nhưng chỉ đi ăn mà thôi. Marcela cười, nếu chỉ đi ăn thì anh già thật rồi. Em đánh giá anh hơi cao. Ừ anh không thật như điều mà em nghĩ trong đầu… Cuối tuần anh và Marcela đi ăn tối. Không khí trong quán dễ chịu với những chùm ánh sáng vàng khiến anh thấy ấm áp hẳn khi ngồi trong vòm sáng tròn tỏa rộng quanh bàn. Marcela cởi áo khoác treo lên thành ghế rồi từ tốn ngồi xuống sau khi liếc nhìn chung quanh. Chỉ có người Việt, có lẽ chỉ thức ăn Việt? Marcela mở to mắt hỏi như ngạc nhiên. Anh trả lời, không, quán bán chủ yếu món ăn Pháp. Anh đẩy tờ thực đơn dày như bìa hồ sơ cho nàng vừa nhìn thẳng vào đôi mắt nâu to sâu vừa nói. Em tìm thứ mình thích mà gọi. Hai người đồng ý gọi đĩa sà lách to ăn với lườn cá lưỡi trâu lăn bột, cánh gà chiên tỏi và uống chardonay Tuscany. Vừa ăn vừa nhìn cái mũi cao hơi khoằm của Marcela, anh nói, em có giòng máu da đỏ. Đúng, bà ngoại em người da đỏ một trăm phần trăm còn ông ngoại lại là spanish chính gốc. Mẹ em rất giống bà ngoại nhưng em chỉ còn cái mũi và cái cằm này là dấu tích… Marcela sờ mũi và xoa cái cằm mỏng, nhọn như lưỡi rìu da đỏ của mình. Em còn hai thứ đặc trưng của người bản xứ là uống rượu và đánh bài nữa. Anh nói thêm. Marcela cười vừa đá nhẹ vào chân anh. Lúc nàng cười hai bầu ngực nhún nhẩy. Anh thấy hay hay. Marcela gọi ly rượu thứ ba trong khi anh uống chưa hết ly đầu tiên. Rượu làm mặt nàng hồng lên trong chòm ánh sáng vàng, cái mũi của Marcela làm anh nhớ lại những nhân vật phiêu lưu của F. Cooper. Anh bảo, nhìn khuôn mặt em anh chỉ nghĩ đến … Anh dừng lại vì nghĩ những lời nói vớ vẫn của mình. Marcela hỏi, sao anh không nói, phải chăng em không được đẹp hôm nay? Không, em bao giờ cũng đẹp. Anh nói tiếp, khuôn mặt em làm anh nhớ bản nhạc Màu Thời Gian.
Marcela vừa ăn vừa kể những ngày còn đi học. Nàng khoe đã bỏ rơi người bạn trai năm cuối trung học khi khám phá ra hắn hút cần sa. Anh lấy làm lạ, vì hầu như hút marijuana là tập quán của đám học trò trung học đặc biệt tụi con trai. Marcela có vẻ khác biệt trong cái sinh họat hết sức bình thường của tuổi vị thành niên lúc bấy giờ. Anh bảo, em rời trường ít ra cũng mười năm rồi phải không? Mười hai năm. Em học dở dang đại học cũng vì bạn trai. Anh hỏi ngay, em có cho anh là bạn trai của em hay không? Cái đó còn tùy nơi anh. Nàng nhìn anh nói tiếp. Liệu anh có xứng đáng hay không? Thế nào là xứng đáng. Anh chậm rãi hỏi và gọi người bồi đem thêm ly rượu thứ hai. Em tiếp tục thích anh có nghĩa anh là bạn trai của em. Marcela uống hết ly rượu rồi dùng chiếc khăn lau miệng sau khi trả lời. Em không ngại anh lớn tuổi hay sao? Anh là người Á Châu nên không hiểu gì quan điểm tình cảm của người Mỹ. Tình yêu hay tình bạn không quan hệ gì đến tuổi tác vả lại khoảng cách giữa bạn và yêu không xa lắm đâu! Nàng hóm hỉnh vừa trả lời vừa giải thích. Khi em xem anh là bạn hay người tình thì đối với em không có chuyện già hay trẻ trong lựa chọn mà chỉ có thể đối với người khác cho rằng em có người bạn già hay người tình già nhưng điều này không còn là vấn đề giữa hai chúng ta.
Người con gái ngồi trong vòm sáng trước mặt anh ba mươi tuổi. Người Mỹ gốc Mễ và lai da đỏ. Độc thân thực sự và chưa hề có con lần nào. Nàng là thư ký của một công ty phục hồi xe hơi bị tai nạn. Tóc đen nhánh, mắt nâu to long lanh với hàng mi cong vút. Gò má cao, miệng rộng phàm ăn nhưng gợi cảm. Vóc dáng nhỏ nhắn so với phụ nữ Mỹ và quyến rũ đặc biệt với nụ cười. Thân hình thon gọn thật hiếm hoi đối với những cô gái Mễ sau tuổi hai mươi lăm. Hôm ấy anh đã buột miệng, chưa bao giờ tôi thấy một người quyến rũ như cô. Anh nói như vô thức khi trả chùm chìa khóa chiếc xe bị tai nạn và nhận câu trả lời quen thuộc của các cô gái Mỹ, thật không? Mày không nói dối chứ. Tao nói thật lòng vì tao góa vợ mà. Người đàn ông có vợ chết hai năm như tao không lý do gì nói dối đối với một cô gái đẹp và hấp dẫn như mày. Đôi mắt cô ta sáng lên sau đó cô chia buồn về người vợ bất hạnh của anh và anh thấy mình trẻ lại khi cô gái cho anh biết tên nàng là Marcela và tiếp theo nàng hỏi, mày là người Việt phải không? Phải rồi sao? Ừ người Việt pha cà phê sữa ngon lắm! Anh nói theo, thế mày có thích ra ngoài uống cà phê với tao không? Marcela hẹn cuối tuần vì hôm ấy bận và cho anh số điện thoại cá nhân. Ra khỏi công ty anh quên mình năm mươi sáu tuổi đồng thời nhớ lại mười hai năm trước anh thất bại mời Miki (Mỹ Thụ), một cô sinh viên Nhật đi ra ngoài campus uống cà phê và ăn cơm tối. Lúc bấy giờ nếu so sánh anh còn trẻ chán đối với Miki và quá cằn cỗi đối với Marcela hôm nay. Miki ngày ấy vui vẻ uống cà phê với anh trong campus ngắm chiều xuống thung lũng trong khi chờ đợi lớp học tối. Cô bạn học ấy dù cảm tình mấy với anh đi nữa không bao giờ chịu đi ra khỏi cổng trường ăn uống với anh chỉ vì biết anh đã có gia đình. Miki và anh nói về những bài thơ Haiku thế kỷ thứ mười hai, nghệ thuật uống trà, đánh kiếm và đặc biệt không khí thiền trong đời sống văn hóa nhật bản. Lúc bấy giờ Miki hai mươi tám và anh bốn mươi bốn. Thời gian ấy anh chưa có ý niệm tuổi tác trong quan hệ hằng ngày với người khác phái đồng thời chưa bao giờ nghĩ rằng mình phiêu lưu tình cảm như một số bạn bè gán ghép cho. Anh sống tự nhiên và văn nghệ. Anh nghĩ như vậy và thái độ sống của anh biểu hiện trung thực cách thức anh suy nghĩ. Vợ anh thường ghen với anh vì tính văn nghệ ấy. Anh bất cần và trong suốt hai mươi năm sống với nhau anh chứng minh cho vợ anh thấy chưa bao giờ anh phản bội nàng. Cuộc đời anh như bài thơ dài. Anh sống như anh đang làm thơ hay cả cuộc đời anh là bài thơ cũng như nhau. Anh tán tụng cái hoa, say đắm khung trời mùa thu, bâng khuâng những hạt mưa đầu mùa … chỉ là những cảm xúc văn nghệ thúc đẩy anh sáng tác và vun quén niềm hạnh phúc tâm hồn hoàn toàn không có chút gì mâu thuẫn thiệt hại tình yêu vợ chồng hoặc cuộc sống lứa đôi. Chỉ có điều khi không còn vợ bên cạnh anh mới thấy những thiếu sót lớn lao của mình trong tình vợ chồng và điều này anh cho rằng ai cũng vậy. Khi mất một người trong cuộc sống vợ chồng ai cũng sẽ nhận thấy điều thiếu hụt và sai sót của mình từ cái lỗ hổng to lớn do sự mất mát tạo ra.
Marcela hỏi, sao anh không nói gì mà chỉ ngồi nhìn em ăn? Anh đang làm cho em bài thơ. Đó là thói quen của người Á châu. Anh bảo và nói thêm, rất tiếc anh chưa có dịch ra tiếng Anh cho em hiểu. Em không tin, Marcela cười trả lời sau khi thêm vào, qui sas. Ừ, em sẽ thấy vào ngày mai và bây giờ anh cho em một tin vui bất ngờ. Gì vậy? Los Panchos. Mắt nàng sáng lên. Ở đâu? Barcarole trên Los Angeles. Anh là người Việt Nam mà thích Los Panchos thật kỳ lạ? Kỷ niệm và cũng do em đánh thức trong anh nỗi buồn quá khứ. Qui sas. Anh trả lời nàng. Thứ sáu tuần rồi anh đọc báo thấy thời biểu Los Panchos sẽ trình diễn ở quán ăn vào hai ngày cuối tuần bắt đầu từ chín giờ tối. Bây giờ mới bảy giờ. Chúng ta đến đó kịp giờ mà. Em có say không? Anh hỏi như thói quen chứ anh biết Marcela từng uống hai phần ba chai reposado tequila. Còn anh thế nào, chưa thể qui tội DUI được với hai ly rượu chát nhỏ ... Marcela bá vai anh hát nho nhỏ khi hai người ra bãi đậu xe, simpre que te pregunto… Lạ lùng hai người đều thích Qui Sas. Ngày xưa yêu người con gái học Văn Khoa anh cũng đã được nghe những thề non hẹn biển của bài nhạc và cô gái ấy. Hôm nay, ba mươi lăm năm sau nghe lại từ một cô bạn gái ngoại quốc hát nho nhỏ khiến anh ngậm ngùi. Marcela bảo, anh khóc phải không? Chưa khóc nhưng đang muốn khóc. Anh cười trả lời. Marcela hôn lên má anh khi xe vào freeway 22. Anh đang nhớ tuổi trẻ với bản nhạc kỉ niệm và nụ hôn mùi mật mía của em. Cám ơn em đã làm cho khát vọng hồi sinh.
Khi hai người bước vào Barcarole Restaurant, quán đã chật cứng người. Ánh đèn mờ với điệu salsa thê thiết hòa lẫn tiếng spanish ồn ào làm anh nhớ đến những đêm nghĩ hè trung mỹ. Chen lấn trong cái hỗn độn ấy hai người cố đến chiếc bàn của Victor Mendes như lời hẹn trước ban chiều. May mắn chiếc bàn bốn người cạnh sân khấu hẹp. Victor ngồi với Ania, cô bạn gái rất trẻ chỉ đáng con của hắn, anh nhớ đến mình và Marcela cùng những lời nói ban chiều của nàng. Anh bắt tay Victor, giới thiệu Marcela với Ania. Marcela gọi hai reposado tequila vừa lúc bộ ba los panchos ra sân khấu nói chuyện. Tất cả spanish, anh không buồn hỏi Marcela vì anh hiểu họ đang nói gì dù anh không rành thứ ngôn ngữ ấy. Họ nói đến những điều mà người ta thường gọi là chismosa. Thứ ngồi lê đôi mách nhưng giúp vui cho cái thế giới nguời gốc la tinh nhiều chuyện vui vẻ trong hơi rượu và cuồng nhiệt khi âm nhạc bắt đầu. Dưới ánh đèn màu điệu mambo càng làm cho những cặp trai gái xoắn xít vào nhau. Tuy nhiên khi ba giọng hát cất lên mọi người im bặt. Thật tuyệt vời. Nồng nàn trữ tình là đặc điểm của trio los panchos. Marcela tựa vào vai anh nói nhỏ, bản nhạc sau nhảy với em. Anh có nói với em rồi, anh nhảy rất tệ vì ba mươi năm rồi không khiêu vũ.. Ai biết, chúng ta không lẽ cứ ngồi đây nghe hát và uống. Anh gật đầu đồng ý sau khi uống một phần ba ly rượu. Reposado Tequila ngọt dịu dàng đi qua cổ họng như một giòng nước ấm thơm và hắt lên mũi vị nồng nàn lẫn cuồng nhiệt. Tequila vừa khơi lại trong lòng anh nỗi cô đơn nghiệt ngã những năm tháng mất mát người bạn đời cũng vừa đánh thức nỗi thèm khát bốc đồng người con gái trước mặt. Marcela xoay ghế dựa hẵn vào anh nhìn lên sân khấu. Tóc nàng thơm nồng mật mía, chiếc áo trễ vai đưa hai bầu ngực nổi lên trên vũng tối khi nhìn xuống như hai triền dốc mênh mông. Anh muốn gục đầu vào đó để hít thở nỗi niềm hạnh phúc một thời lênh đênh và nghe linh hồn như trôi giạt nơi nào xa thẳm. Anh uống cạn ly rượu và ra dấu đem ly thứ hai. Xa tận góc phòng những người khách ăn vổ tay liên tục khi bản nhạc vừa chấm dứt.
Rượu, nhạc và Marcela. Anh lập lại bên tai nàng. Marcela cười hàm răng trắng bóng. Điệu Salsa lại cất lên trong tiếng hát thê thiết của giọng đơn nam trầm buồn. Anh uống một hớp rượu rồi bước theo Marcela ra sàn nhảy chật cứng người. Marcela ôm cứng lấy anh, đầu gối lên vai phải. Anh nghe bầu ngực nhọn rắn chắc ấm áp của nàng ép vào ngực mình. Rượu, nhạc và Marcela làm anh ngây ngất. Tiếng kèn như gào khóc một thời quá vãng. Những cảm xúc đột ngột hồi sinh, anh nghe trong vòng tay một hình thể yêu dấu một thời. Đó là thể xác, là khối vật chất nóng bỏng và khi anh siết vòng tay, khuôn mặt từ từ hiện ra trong vòm sáng. Từ đôi mắt nâu to thăm thẳm anh thấy hiện lên cả nỗi tuyệt vọng và niềm hi vọng của mình. Anh còn thấy cả vũng tối khủng hoảng điên dại, câm nín giam hãm mình trong bức tường cô quạnh thời gian. Có một nụ cười rạng rỡ, đằm thắm vực dậy cả một quê hương mà anh tưởng đã tan rã từ lâu. Anh thì thầm, Marcela, anh thấy thiên đường trong đôi mắt em. Nàng cười bằng ánh mắt và nói vào tai anh. Em tin như thế. Vì mắt anh đã mọc cánh. Anh không hiểu. Marcela lắc đầu không nói Anh hôn nàng và nàng hôn anh. Hai linh hồn như nung chãy theo tấu khúc Maja vừa bắt đầu.
Anh và Marcela về đến Motel đã quá nữa đêm. Anh không ý thức được chính xác thời gian vì sáu tequila straight shots. Đứng trước khung cửa sổ nhìn về phía đông anh dường như cảm thấy ánh sáng rạng đông và bầu trời đen đang chuyển động. Nằm trên giường đôi mắt anh ríu lại nhưng tai nghe Marcela đang hát Qui Sas trong phòng tắm. Âm thanh dìu dặt vực dậy trong anh những đêm nằm ngữa nhìn sao trong sân trại cải tạo Long Thành và tiếng hát trầm buồn của Cương. Tu jures que tu m’aimes. Bien plus que moi je t’aime. Pourtant je dis quand même. Qui sait, qui sait, qui sait… Marcela hiện ra trần truồng trong ánh sáng nhấp nhoáng của cơn say. Đưa tay kéo Marcela xuống nệm và nằm gối đầu lên bầu ngực chắc nịch của nàng, anh tìm thấy lại một nữa thân xác đã mất dù ý thức vẫn mù lòa về một người con gái khác chủng tộc với mình. Quay lại mĩm cười với nàng anh nghe mình tan chảy như thỏi sáp trên đầu lò lửa. Bên tai vẫn tiếng rền vang của tấu khúc Maja hoang dã và mùi mật mía đẫm ướt trong không gian xa xôi.
Chiều nay trước khi ra phi trường LAX đón bạn, anh gọi điện thoại cho Marcela. Không nghe nàng trả lời. Không buồn để lại lời nhắn anh thẫn thờ buồn bã nhìn ra khung cửa chớp, vườn hồng đã tàn tạ quá nửa trong nắng chiều. Gió nhè nhẹ đu đưa những cành diên vĩ như ru một phiên khúc xưa cũ. Trong ký ức của anh lãng đãng hình ảnh vừa nhạt nhòa vừa đậm nét khuôn mặt người con gái lai da đỏ và đêm cuối tuần hạnh phúc trong một ốc đảo xa xôi của thời gian mà anh cố nhớ lại nhưng dường như chính nó bị lãng quên.
|
|