Ngày Ấy Nhớ...

*viết cho ttm
 
 

Ngày ấy nhớ
thời Mai về
nụ cười e ấp, tóc dài mùa thu Huế,
mắt mùa đông, mơ ước một mùa xuân
đêm nay, nửa đời kỷ niệm,
thương dòng sông hôm về con nước cũ,
mùa thu xưa dài đến trăm năm
*
Ngày ấy nhớ
Huế của Mai
cổ áo dài cài hoa trắng,
đường về
gió xua tóc bay chiều bến Ngự
phượng đỏ Trường Tiền, máu chảy hết ngày xuân
*
Ơi,
ngày xưa
mùa thu cha lên rừng,
đầu đông chiến tranh về quê mẹ
đêm điêu tàn khói lửa
nhà thờ ngày hoang phế
mờ sương mẹ còng lưng bến sông đánh dậm,
co ro tím tái chân tay
chị cõng em mót từng dải khoai lang,
nhặt ngọn rau sam, rau mác đỡ lòng
lê từng bước trên đồng khô da nứt nẻ
gió bấc từng cơn luồn trong manh áo rách,
lũ quạ kêu trời trên cây sầu đông
ngày ấy
trời cao nín lặng
cô quạnh nỗi buồn
tuổi thơ tôi mang qua sân trường hoang vắng
cỏ dại ngập đầu
khuất dấu chân đi
nhớ thầy cô
từ ngày chạy giặc
làng tôi thiếu tiếng cười trẻ thơ
vắng lũ trâu bò trưa chiều mang tiếng mõ
khua vang một thuở, nhịp sống thanh bình
chiều chiều ngồi ngạch cửa
bà ôm cháu rưng rưng nước mắt
ngóng chờ bình yên
từ con sông chia đôi tình ruột thịt
Ơi,
chiến tranh một thời, thơ ngây hoang phí
hoang đàng tuổi trẻ, bơ vơ quê nhà
ruộng đồng hoang mơ ước lũ trâu cày,
đàn bò xưa trở lại
mái đình chiều chân mây
bóng ai về lối cũ,
quang gánh khua đầu ngõ,
dậu trúc vẵng tiếng cười
đàn trẻ ôm chân,
mẹ thẫn thờ
bóng dáng một mùa xa
*
Ngày đình chiến
thầy cô trở về
lũy tre xào xạc
hàng cau gầy cúi mặt,
sân trường im vắng nắng xôn xao
trên cây sầu đông lũ quạ mừng reo
em tôi cười trên khuôn mặt mẹ đầy nước mắt
cha vắng mặt ngày về
lỗi ước một lời thề
ngày quê hương hết giặc!
bà đi nhặt củi khô
nấu cho cháu nồi cháo khoai bảo mẹ
Chiều quê sao lạnh lẽo trớ trêu !
Vinh quang có bằng mất mát?

Rồi lặng lẽ thời gian
ngày cuối năm mùa cũ
thấy hoa xưa cài cổ
phảng phất tuổi xuân thì
hoa
nắng trưa
ươm mùa thu Vĩ dạ
đêm sông Hương
vẳng tiếng hò mái nhì
ai ngồi bên song cửa
dõi mắt bóng chiều qua
đôi bàn tay
cố nắm bắt dòng đời
chỉ nhặt nhạnh rong rêu
một mùa thu ký ức
ngày Mai về
ta còn quê mẹ
ngày Mai đi, ta sống lưu đày
giờ bụi thời gian
mơ hồ phấn son kỷ niệm
nhạt nhòa hương sắc
mờ dấu chân qua
mưa chiều phố thị
thấm ướt nỗi buồn từng bước lang thang
hồn trở về, bơ vơ
trong thành phố rỗng
nắng ố vàng trên trang lịch sử
bóng tối nhuộm đen số phận người
quê nhà ai? Lỡ một kiếp mai!

 

Lê Diên Thủy