NHỮNG SUY NGHĨ NGUY HIỂM:

Nietzsche, Heidegger và Sự Trở Lại của Phe Cực Hữu[1]

Ronald Beiner
 
 
 


Chương 1

Đọc Nietzsche trong thời đại chủ nghĩa Phát Xít trỗi dậy


Loại người không đủ phẩm chất và hoàn toàn không phù hợp, một ngày nào đó

có thể đến để viện dẫn quyền lực của tôi là một suy nghĩ khiến tôi kinh hãi.[2]

- Friedrich Nietzsche

Như đã biết, trí thức cánh tả tìm thấy nhiều điều thích thú trong triết lý của những nhà tư tưởng cực đoan như Nietzsche, Heidegger và Carl Schmitt.[3] Tại sao điều này hầu như không rõ ràng, và người ta không thể tự hỏi về nơi mà người ta nên tìm kiếm câu chuyện đầy đủ đặc điểm gây tò mò này về đời sống trí thức trong những thập kỷ gần đây. Cho dù đây là điều có lời giải thích tri thức bên trong hay liệu nó có kiểu giải thích “xã hội học về tri thức” không phải là điều tôi sẽ cố gắng theo đuổi ở đây. Tôi chỉ nói rằng điều đó đáng để suy ngẫm thêm. Nhưng điều tôi sẽ theo đuổi trong cuộc thảo luận sau đây (và tôi sẽ làm điều gì đó tương tự trong chương tiếp theo) là sự nhìn nhận lại một trong những nhà tư tưởng này mà nhiều người chúng ta đã đọc và rất phấn khích khi còn trẻ, hỏi liệu chúng ta có còn đủ khả năng hay không để đọc ông ta trong khi lọc ra những khuynh hướng cực hữu trong suy nghĩ của ông. Tất cả đều quá dễ dàng để đọc Nietzsche, đánh giá cao những thứ người ta thích trong khi coi như không đáng kể tất cả những thứ khó chịu không phù hợp với thị hiếu đương đại. Nhưng nếu phía cực hữu đang trở lại ngày hôm nay (mà tôi tin là như vậy), thì điều này bắt đầu như một sự xa xỉ tri thức không thể dung thứ được.

* * *

Tôi bắt đầu đọc Nietzsche vào khoảng năm 1973. Bởi một số ảnh hưởng tai hại kiểu Nietzsche, tôi tình cờ tìm thấy một bản sao của cuốn Thus Spoke Zarathustra trong ngăn xếp tại Đại học McGill. Tôi là người nhiệt tình đam mê ngay từ đầu. (Còn thuốc giải độc nào tốt hơn cho việc lớn lên giữa sự tầm thường và chủ nghĩa phục tùng cuộc sống ngoại ô ở Bắc Mỹ?) Thỉnh thoảng, người ta bắt gặp những nhà phê bình nêu bật các khía cạnh ủng hộ chủ nghĩa phát xít trong tư tưởng của Nietzsche. Có thể là những dòng đáng sợ nằm rải rác trong các tác phẩm của ông ta. Nhưng nhìn chung, Nietzsche dường như tự giới thiệu - mượn cụm từ của Tracy Strong - “tiếng nói giải phóng” (a voice for liberation).

Có một bức ảnh nổi tiếng đáng kinh ngạc (của Henrich Hoffmann) mà những độc giả đương thời của Nietzsche chúng ta phải đối mặt. Nó mô tả đặc biệt Hitler tại Nietzsche Archives ở Weimar vào năm 1934. Không ai vốn tôn trọng trí óc hay thiên tài văn học của Nietzsche sẽ cảm thấy dễ chịu khi nhìn vào tấm hình kinh khủng đó.

Nhưng chúng ta phải kiên quyết tự hỏi, Tại sao Hitler lại có động cơ thực hiện việc chụp bức ảnh ấy? Đó là một hành động có chủ ý để dàn dựng, và liệu Nietzsche có hoan nghênh việc tham gia vì những mục đích ý thức hệ ấy hay không (chắc chắn thực sự nó sẽ khiến ông ta đau đớn đáng kể), tuy nhiên Nietzsche đồng lõa trong việc chủ nghĩa Hitler chiếm đoạt di sản của mình vì những điều trong cuốn sách mời gọi sự chiếm đoạt ấy và đã hấp dẫn Hitler để rồi khẳng định Nietzsche giống như Lenin và Stalin đã khẳng định với Marx. Và hãy lưu ý: việc Đức Quốc xã chiếm đoạt Nietzsche không kết thúc với Hitler. Nicholas Goodrich Clarke, một người có thẩm quyền về sự sùng bái Aryan và "chủ nghĩa Quốc xã bí truyền", viết rằng "Phản Kitô, sự bác bỏ Thiên Chúa giáo của Nietzsche được viết vào năm 1888, hiện đang được coi là một tuyên ngôn chống Kitô giáo giữa các nhà hoạt động quyền lực da trắng ở Mỹ và châu Âu."[4]

Tương tự, chúng ta cần suy nghĩ kỹ càng và cụ thể về chính xác những gì Nietzsche có thể dự định khi ông nói, cả trong Beyond Good and Evil (§ 208) và Ecce Homo (“Why I Am a Destiny,” § 1), về điều sắp tới lúc của große Politik và về bản thân ông là nhà tiên tri của große Politik[5]. Ngoài việc nhấn mạnh tính chất Liên Âu của nó và không bị giới hạn ở những chân trời chủ nghĩa quốc gia chật hẹp, Nietzsche chưa bao giờ thực sự giải thích cụ thể loại hình chính trị này như thế nào. Rõ ràng, bao hàm đó là một loại dự án chính trị đế quốc, nhằm quay trở lại các đế chế hướng tới vinh quang trong quá khứ. Nói cách khác, đây là một tấm ngân phiếu trắng, và là một tấm ngân phiếu nguy hiểm rõ ràng, khi các dự án về chính trị của đế chế (như ông dự đoán) sẽ xuất hiện trên hiện trường vài thập kỷ ngắn sau đó. Khi Nietzsche, trong “Hoàng hôn của những thần tượng” (Twilight of the Idols) (“Cuộc đụng độ của con người không hợp thời,” § 39), khẳng định sự cần thiết của các chuẩn mực văn hóa “phản tự do đến mức ác ý”, ông ấy muốn chính xác những gì ông ấy nói. Khi Nietzsche viết trong § 251 của Beyond Good and Evil rằng điều xác định vấn đề châu Âu như ông hiểu về nó ("điều gì là nghiêm trọng đối với tôi") là "sự vun trồng một giai cấp mới để thống trị châu Âu," ông thực sự muốn nói đến "đẳng cấp" (Kaste), ông ấy thực sự muốn nói đến “sự cai trị” (regierenden), và ông ấy thực sự muốn nói đến “Châu Âu”. Đây không phải là phép ẩn dụ cho một thứ gì đó “thuộc tinh thần”. Điều này chỉ là ngây thơ về mặt chính trị dựa trên giả định rằng Nietzsche sẽ không bao giờ được đọc bởi những người nghe theo lời ông. Bây giờ chúng ta chắc chắn biết rằng giả định này không thể chấp nhận được.

Hans-Georg Gadamer từng viết, “Tôi ủng hộ một chính phủ và nền chính trị cho phép hiểu biết lẫn nhau và tự do cho tất cả. . . . [Điều này] đã vốn hiển nhiên đối với bất kỳ người châu Âu nào kể từ cuộc Cách mạng Pháp, kể từ Hegel và Kant. Tuyên bố này trên thực tế hoàn toàn sai (và Gadamer lẽ ra phải biết rằng nó sai). Thực tế là ở châu Âu đã có hàng loạt những nhà tư tưởng cấp tiến từ chối chủ nghĩa bình đẳng tự do từ gốc rễ và cành nhánh của Cách mạng Pháp. (Gadamer lẽ ra phải biết điều này vì người thầy triết học của ông, Martin Heidegger, là một trong những nhà tư tưởng cấp tiến và cũng bởi vì ông đã sống trong mười hai năm khủng khiếp dưới một chế độ thể hiện sự bác bỏ cùng một ý thức hệ.) Gần như chắc chắn là người quan trọng nhất trong số các nhà triết học này gắn liền với truyền thống kiên quyết từ bỏ sự hiện đại tự do trong mọi khía cạnh đạo đức, chính trị và văn hóa của nó là Friedrich Nietzsche. Thế hệ độc giả của Nietzsche chưa bao giờ thất bại trong việc tìm cách “giặt giũ” hoặc “làm vệ sinh” hoặc ít nhất là loại bỏ sự căm ghét tự do và bình đẳng theo cách hiểu của thời hiện đại. Việc đọc Nietzsche như an lành hoặc thậm chí là giải phóng sẽ có thể chấp nhận được nếu chúng ta có thể yên tâm rằng mình sẽ không phải đối mặt với nỗ lực thứ hai trong việc đưa chủ nghĩa cực đoan Nietzsche vào thực tế với những hậu quả cực kỳ ác độc cho thế giới. Nhưng ngược lại, sự trỗi dậy bất ngờ và gần đây của phe dân túy cực hữu nói với chúng ta rằng chúng ta phải sợ và cảnh giác (trích lời Conor Cruise O'Brien một lần nữa) “những thông điệp của Nietzsche có thể có tác dụng gì khi chúng đến được những đầu óc táo bạo trong hành động như ông ta đã táo bạo trong suy nghĩ. "

Nietzsche của Julius Evola

Tôi không phải người, tôi là thuốc nổ [6]

- Friedrich Nietzsche

Khi một đại diện cực hữu thế kỷ XX châu Âu như Julius Evola đọc Nietzsche, ông ta tiếp thu thông điệp chính trị-văn hóa thích hợp là gì? Lần đầu tiên nhắc đến Nietzsche trong Cưỡi Cọp (Ride the Tiger), Evola cho rằng Nietzsche là “một nhà tiên tri vĩ đại”. Nietzsche đã đúng rằng những gì được hứa hẹn bởi các nền văn minh tư sản là một trò hoàn toàn lừa đảo: nó mang lại “một nền văn minh cơ khí, vô hồn, và thuần túy trần gian” ở “tận cùng của nó”. Kết thúc nền văn minh được đặc quyền bởi chủ nghĩa tự do và dân chủ được đưa ra thành quả bởi chủ nghĩa xã hội - cụ thể là thời đại của con người cuối cùng được Nietzsche miêu tả chính xác: “tính liêm khiết của con người được đánh đổi để lấy thứ có thể phù hợp với đoàn lũ xã hội hóa. Tương tự với Nietzsche, quan điểm của Evola cho rằng việc tạo ra “một sự tồn tại dồi dào, dễ dàng và thoải mái” (lý tưởng sống được chia sẻ giữa chủ nghĩa Mác và chủ nghĩa tự do phương Tây) chẳng có ích lợi gì: “Hegel đã viết đúng rằng kỷ nguyên vật chất phong phú là những trang giấy trắng trong quyển sách lịch sử.” “Những nhà lãnh đạo thực sự không tồn tại ngày nay” bởi vì, như Nietzsche đã nhận thức đúng, phán quyết được cho là trên thực tế là dành cho “đức hạnh của nông nô”. Vấn đề cốt lõi là sống trong một thế giới được điều hành bởi “chế độ của đám đông (chế độ của những“linh hồn tầm thường”), nơi mà người ta phải có những hệ cấp “cấp bậc và ưu việt về tinh thần”, thay vì chỉ có những thứ bậc được xác định bằng kỹ thuật. chuyên môn. Đối với Evola, điều này tạo nên “sự phi lý của sự tồn tại hiện đại”, mặc dù chính xác cách mà chủ nghĩa phát xít có ý định cung cấp thuốc giải cho sự phi lý này vẫn còn là một bí ẩn. “Tình hình chung được đặc trưng bởi Nietzsche vẫn là: 'Cuộc đấu tranh giành quyền ưu thế giữa những điều kiện chẳng có giá trị gì: đấy là nền văn minh của những thành phố vĩ đại, nhà báo, cơn sốt, sự vô dụng.'" Biết mình đang sinh sống trong một nền văn minh vô giá trị, nhà quý tộc Nietzsche trong một xã hội nô lệ “cảm thấy mình thuộc về một nhân loại khác và nhận ra sa mạc xung quanh mình”. Để chắc chắn, Evola coi chủ nghĩa sống còn của Nietzsche là một “giải pháp giả ngụy” (pseudo-solution) và gợi ý rằng sự thất bại của Nietzsche trong việc chuyển từ trạng thái nội tại sang siêu việt “tạo ra điện áp cao hơn mức mà mạch có thể duy trì”, trích một bức thư năm 1881 của Nietzsche gửi Peter Gast trong đó Nietzsche tự mô tả mình là “một trong những cỗ máy có thể phát nổ”. Trong mọi trường hợp, thế giới sau năm 1789 đang sụp đổ nghiêm trọng, và trong chừng mực có thể góp phần đẩy nhanh tiến độ hơn là trì hoãn sự sụp đổ của nó, thì nên tránh bất cứ điều gì có thể “nâng đỡ và kéo dài sự tồn tại của nó một cách giả tạo”.

Chúng ta biết rằng Nietzsche khao khát “những kẻ man rợ của thế kỷ XX”. Liệu ông ta có hy vọng sẽ truyền cảm hứng cho những kẻ khủng bố cực hữu trong những năm 1970? Có lẽ không. Nhưng chúng ta biết rằng kẻ sùng bái Nietzsche, Julius Evola, đã hoàn toàn mãn nguyện khi thực hiện vai trò của một quân sư cho những kẻ khủng bố: “Những kẻ tân phát xít trẻ tuổi thời hậu chiến đã ngồi dưới chân Evola để nghe lời tiên tri về các giá trị quý tộc và cuộc chiến với hiện đại”. Lấy cảm hứng từ “triết lý về chiến tranh toàn diện” của Evola, những đệ tử của Nietzsche này đã “khơi mào cho làn sóng khủng bố đen ở Ý”[7]. Ý nghĩ mà Nietzsche được “lấp đầy bằng sợ hãi” (cụ thể là chủ nghĩa Nietzsche dung tục) không phải là một suy nghĩ viển vông.

Thử Thách của Nietzche

Nói một cách nhân văn, làm thế nào để đáp lại một nhà tư tưởng đơn giản không tin vào phẩm giá con người hoặc quyền bình đẳng của tất cả con người? Ai lại tự ý thức tố cáo toàn bộ đạo đức con người do Cách mạng Pháp gây ra và tin rằng nó không bảo đảm một vị trí cao hơn cho nhân loại mà ngược lại làm giảm sút tầm vóc của chúng ta một cách đáng kể? Ai tin rằng để cứu chuộc một thứ như phẩm giá con người, chúng ta cần phải phấn đấu cho điều gì đó xa bên kia con người hiện tại chúng ta, và để làm được điều đó, cần phục hồi lại những quan niệm về hệ cấp (hierarchy) triệt để đã bị gạt bỏ bởi Cách mạng Pháp và toàn bộ đạo đức con người hậu Cách mạng Pháp? Chúng ta nên biết một cách rõ ràng điều gì tạo nên một con người như vậy - chúng ta sẽ không thể thực sự hiểu được ông ngay cả khi ông đang nhìn thẳng vào mặt chúng ta! Vẫn còn lạ hơn, hãy tưởng tượng rằng một nhà tư tưởng như vậy đã trở thành một trong những nhà tư tưởng ảnh hưởng nhất của thế kỷ XX và được cho là vô địch đối với trí thức cánh tả ở một mức độ rất lớn! Thật kỳ lạ! Tuy nhiên, tôi không phác họa một triết gia giả thuyết nào đó trên sao Hỏa, đây là Friedrich Nietzsche, người đã ảnh hưởng và định hình nền văn hóa đương đại và đời sống trí thức ở một mức độ đáng kinh ngạc. Chúng ta làm gì với tất cả những thứ này?

Khía cạnh chính trong sự hấp dẫn của Nietzsche (người ta có thể nói như một nhà hùng biện, hơn là một nhà tư tưởng) ông ta phong phú như thế nào, cả đối với phong cách mới và đối với nội dung khiêu khích, ông ta ứng phó như thế nào - sự phong phú toàn toàn trong văn phong và hoạt động trí tuệ của mình. Có một cái gì đó cho tất cả mọi người! Một cái gì đó cho mọi thưởng thức, như nó đã được. Có Nietzsche, triết gia đã phá hủy toàn bộ lịch sử siêu hình học. Có Nietzsche, kẻ vạch trần tàn nhẫn tôn giáo và chủ nghĩa đạo đức. Có Nietzsche, người khẳng định thể xác, thách thức nghiêm trọng đặc quyền của tâm trí hoặc tinh thần quay trở về Plato. Có Nietzsche, nhà tiên tri về sự sụp đổ nền văn hóa rỗng tuếch thời hiện đại. Và như thế. Có một chủ nghĩa đa nguyên cấp tiến trong phương thức tư tưởng Nietzsche hoàn toàn lấn át mọi phương thức trước đây của chủ nghĩa đa nguyên trí thức.

Mặt khác, chúng ta hãy nhớ lại câu châm ngôn đáng nhớ từ các bài thuyết trình của Martin Heidegger về Nietzsche: “Mỗi nhà tư tưởng tư duy chỉ một tư tưởng đơn thuần”.[8] Đó là điều khiến họ trở thành những nhà tư tưởng vĩ đại. Tôi thực sự tin rằng Heidegger đã đúng về điều đó. (Nếu chúng ta làm theo lời khuyên của Isaiah Berlin để định hướng lý thuyết theo hướng những chú cáo đa nguyên hơn là những con nhím đơn độc, cuối cùng chúng ta sẽ không có lý thuyết luật lệ nào cả.) Và nếu nó đúng, nó cũng phải đúng với Nietzsche (đặc biệt là kể từ Heidegger đã xây dựng nguyên tắc của mình với Nietzsche một cách cụ thể trong tâm trí). Vì vậy, chúng ta phải hỏi, Đâu là động lực triết học duy nhất ở Nietzsche giữa những gì trông giống như chủ nghĩa đa nguyên không biên giới? Tuy nhiên, việc tìm kiếm Nietzsche “chân chính” hoặc một Nietzsche “thiết yếu” (mà tôi nghĩ chúng ta phải làm) trông như thể nó không thể thành thật với Nietzsche đã nhấn mạnh vào việc chống lại các sự thật khác thường hay bản chất khác thường. Tôi sẽ coi thuyết đa nguyên của Nietzsche như một phép hùng biện (một cách hùng biện có hiệu quả cao!) Và cố gắng giải thích một cách đọc có thể có về “bản chất” của các mối quan tâm về trí tuệ của Nietzsche. Điều tôi gợi ý là tất cả kỹ thuật văn chương điêu luyện của Nietzsche - điều không thể phủ nhận, điều này quyến rũ người đọc và nhằm mục đích quyến rũ họ - đều phục vụ cho cam kết cốt lõi thiết yếu này.

Hãy xem xét một đoạn văn Thomas Mann viết về Nietzsche mà tôi cơ bản tán thành:

Phần lớn tác phẩm mang tính cách ngôn của ông lấp lánh hàng nghìn khía cạnh màu sắc. Nhiều mâu thuẫn bề mặt có thể được chứng minh trong các cuốn sách của ông - ngay từ đầu ông đã là một tổng thể nhất quán, vẫn luôn như vậy. Trong các bài viết của vị giáo sư trẻ tuổi - Những Suy nghĩ Phi thời, Sự Khai sinh Bi Kịch, và luận đề Nhà Triết học năm 1873 - được tìm thấy nhiều hơn những hạt giống giáo điều về sau của ông, những khuynh hướng mà ông phải ném xuống từ đỉnh núi của mình. Hơn cả những hạt giống bởi vì những giáo điều này - theo quan niệm của ông là những xu thế hân hoan - đã được chứa đựng ở dạng hoàn hảo và hoàn tất trong các công trình đó. Những gì thay đổi chỉ là trọng âm, cường độ, điệu bộ. Những thứ này ngày càng trở nên điên cuồng, chói tai hơn, kệch cỡm và khủng khiếp hơn . . . Chúng ta không thể nhấn mạnh một cách đầy đủ về sự thuần nhất và mạch lạc trong các tác phẩm để đời của Nietzsche.[9]

Geoff Waite trích dẫn một lá thư của Nietzsche gửi cho Paul Deussen ngày 3 tháng 1, 1888, trong đó Nietzsche thừa nhận rằng có một “trung tâm” trong suy tưởng của ông ta, một “đam mê vĩ đại trong việc phục vụ cái tôi đang sống.” Nó dường như giống sự phát biểu hiển nhiên – thế nào Nietzsche có thể duy trì sản lượng văn học khổng lồ của mình nếu không phải trường hợp như vậy? - tuy nhiên, vô số độc giả của Nietzsche từ chối tin vào điều đó. Tôi rất đồng tình với quan điểm của Waite là trung tâm không xác định này bí truyền (esoteric) và phần lớn những gì độc giả của Nietzsche luôn kết hợp với ông ta chỉ là những lời ngụy biện khoa trương nhằm dụ dỗ, lừa bịp và cuối cùng là chiếm đoạt những độc giả đó. Hãy để tôi chia sẻ đề xuất của riêng tôi về ý tưởng trung tâm, sôi nổi này của Nietzschean có thể là: Nền văn minh phương Tây đang đi xuống nhà vệ sinh vì quá chú trọng vào sự thật và tính hợp lý cũng như quá chú trọng đến phẩm giá bình đẳng con người.

* * *

Suy nghĩ ban đầu làm nền tảng cho bài thuyết trình của tôi về Nietzsche là triết lý tích cực của Nietzsche đều là vô nghĩa hoặc điên rồ: Übermenschen, ý chí quyền lực, qui hồi vĩnh cửu giống nhau, sự trở lại với tầng lớp quý tộc châu Âu xưa. Không thể coi trọng bất kỳ điều gì trong số đó. Những ý tưởng hoang đường đó chỉ đơn giản là sự thể hiện sự tuyệt vọng của Nietzsche khi cần các “giải pháp”. Ngoài ra, tôi nghĩ người ta luôn phải ghi nhớ rằng họ không thể gợi ra ý niệm Übermenschen mà không đồng thời gợi ra ý niệm Untermenschen (siêu nhân, siêu phàm, một cách riêng biệt). Tôi không nghĩ rằng bản thân Nietzsche đã từng né tránh việc nắm bắt sự kế thừa quan trọng (và kinh hoàng) đó về ý tưởng Übermensch, và không cần phải nói rằng Đức Quốc xã, bốn mươi năm sau, đã không thất bại trong việc rút ra sự kế thừa tương tự.

Nhưng chẩn đoán văn hóa làm sinh động công việc của Nietzsche không vô nghĩa. Chẩn đoán văn hóa là những "giải pháp" giống như ảo ảnh tưởng tượng của Nietzsche được xử dụng trở thành giải pháp. (Điều này cũng xảy ra với Heidegger.) Vì vậy, chúng ta có thể đặt tất cả các giải pháp hão huyền sang một bên và tập trung toàn bộ vào chẩn đoán quan trọng: điều mà Nietzsche coi là chứng bệnh toàn diện của một nền văn minh bệnh hoạn. Đó là đầu mối trong hai tác phẩm ngắn đầu tiên của ông và sau đó lần theo các chủ đề tương tự trong các tác phẩm chính chắn hơn. Tôi hy vọng điều đó sẽ đưa chúng ta đến với bản chất của điều thúc đẩy ông trở thành một nhà tư tưởng và đã khiến ông trở nên quyến rũ đối với những ai đọc ông (bao gồm nhiều nhà tư tưởng xuất chúng của đầu thế kỷ XX).

Tôi muốn tập trung vào hai khái niệm chính mà tôi nghĩ xác định điều gì là quan trọng nhất ở Nietzsche với tư cách là một nhà triết học chính trị. Đầu tiên là ý tưởng về sự “không có đường chân trời” của thời hiện đại. Chắc chắn đó là một câu nói hay, nhưng nó chỉ là về khả năng phát âm. Theo quan điểm của Nietzsche, để sống một cuộc đời có ý nghĩa, người ta cần có cảm giác sống động và tràn đầy sức sống thực sự đối với việc người ta coi mình là ai và người ta coi bản thân là người đang sống. Đó là, một người cần một kinh nghiệm sống để khẳng định sự tồn tại. Cuộc sống, để trở thành cuộc sống, cần phải khẳng định bản thân và thúc đẩy bản thân vượt lên chính mình, và không điều gì trong số đó có thể thực hiện được nếu không có một nền văn hóa với những ranh giới xác định hiểu rõ ràng mục đích của nó là gì - “dù đến đâu và ở đâu”. Cuộc sống không có ý thức khẳng định cuộc sống này không phải là cuộc sống thực. Trải qua bao đời, chẳng biết mình đang sống để làm gì, là kiếp sống ma hay kiếp sống rỗng, kiếp sống không có thực chất. Và các nền văn hóa, như được lập pháp bởi những cá nhân thiên tài để làm điều này, là thiết yếu trong việc xác định xem một người đang sống một đời sống tích cực (thực sự) tồn tại hay một đời sống tiêu cực (bóng tối) tồn tại. Nhưng những nền văn hóa này đang không còn tồn tại! Nietzsche nhấn mạnh vào chủ đề kép về tính không thể thiếu của những nền văn hóa này và sự mất mát hay che khuất của chúng. Do đó, giọng điệu của sự tuyệt vọng thực sự chạy qua tất cả các bài viết của Nietzsche. Chúng ta phải khắc phục điều này và sửa chữa nó rất sớm, nếu không kinh nghiệm của con người chúng ta sẽ thu hẹp lại đến mức hoàn toàn vô nghĩa, đó là điều mà miêu tả nổi tiếng về “những người cuối cùng” được dùng để kịch tính hóa. Văn hóa “hiện đại” không phải là văn hóa thực - chúng là ngụy-văn hóa (pseudoculture). Các nền văn hóa hiện đại đang trở nên quá phản ánh về tư cách thành viên của họ trong các nền văn hóa này và về giá trị bình đẳng của các nền văn hóa thay thế để các nền văn hóa khẳng định sự sống có thể bền vững lâu hơn nữa (trong chừng mực chúng vẫn tồn tại). Lịch sử thời hiện đại là lịch sử của sự biến mất các loại văn hóa cần thiết để sự sống được đáng-sống.

(Còn tiếp)

 
 

Lê Lạc Giao dịch

___________________________________________
[1] Dangerous Minds: Nietzsche, Heidegger, and the Return of the Far Right_Ronald Beiner PENN 2018.
[2] The sort of unqualified and utterly unsuitable people who may one day come to invoke my authority is a thought that fills me with dread. F. Nietzsche.
[3] Geoff Waite helpfully offer a roll call of European left wing Nietzscheans. In Germany: the young Lukács "and virtually the entire Frankfurt School." In France: "virtually all French Intellectuals," encompassing Gide, Valéry, Malraux, Camus, Bataille, Klossowski, Deleuze, Guattari, Derrida, Foucault, Baudrillard, and Virilio. Waite, Nietzsche's Corps/e (Durham, NC: Duke University Press, 1996), 535, note 12.
[4] Nicholas Goodrick-Clarke, Black Sun: Aryan Cults, Esoteric Nazism, and the Politic of Identity (New York: NYU Press, 2002), 202.
[5] Walter Kaufmann translates it as “large-scale politics” in the former text and as “great politics” in the latter text. The former is patently meaningless. Notwithstanding the anachronism, “fascist politics” (a politics of posliberal, postegalitarian grandeur) seems to capture much more faithfully what Nietzsche actually has in mind.
[6] I am no man, I am dynamite. Ecce Homo_F. Nietzsche.
[7] Goodrick, Black Sun, 67-68.
[8] M. Heidegger. Nietzsche, Vol. 3: The Will to Power as Knowledge and Metaphysics, ed. David Farrell Krell (San Francisco: Harper and Row, 1987), 4.
[9] The Gay Science, §143. Cf. Emmanuel Faye, Heidegger: The introduction of Nazism into Philosophy, trans. Michael B. Smith (New Haven: Yale University Press, 2009), 108.