Chùm Thơ Khiêm Lê Trung II (1)

 
 

Khiêm Lê Trung (1955-2023).

Portrait by TruongdinhUyen

Lê Trung Khiêm là thành viên Nhóm Nghiên Cứu Triết học thuở còn học đại học Văn Khoa Sài Gòn thập niên 70s thế kỷ trước. Anh là một người làm thơ, lúc bấy giờ với bút hiệu Hồ Miên Tịnh. Lúc còn ở VN, anh có in thơ chung cùng một số bạn cũ với bút hiệu Khiêm Lê Trung. Năm 1999, anh sang Mỹ cùng gia đình và thỉnh thoảng đóng góp một vài bài thơ với bằng hữu Triết Văn. Anh thu hẹp sinh hoạt vì hoàn cảnh sức khỏe và gia đình. Chúng tôi vừa nhận được tập thơ 100 bài của anh, xin post từng phần lên trang web cùng bạn đọc. Có một số bài thơ vốn đã đưa lên trietvan.com tuy nhiên trong tập thơ này anh đã sửa, hiệu đính hay cập nhật lại một số bài thơ cũ. Khiêm Lê Trung làm thơ tự do, bút pháp tượng trưng đẫm nét siêu thực mới lạ. Phần lớn thơ anh là những mảnh hiện thực hay ký ức tách rời từ một xúc cảm thực tại bất chợt, khao khát tìm lại hay mô tả thứ hạnh phúc lẫn đau đớn lẻ loi một thời nào đó mà thời gian đã từng bước xóa nhòa…

Trong khi chuẩn bị post Chùm thơ Khiêm Lê Trung 4, chúng tôi được tin buồn của anh. Khiêm Lê Trung mất vì bệnh hiểm nghèo vào ngày 28 tháng 1 năm 2023 sau hơn một năm chữa trị. Chúng tôi tất cả thành viên Nhóm Nghiên Cứu Triết học đại học Văn Khoa Sài Gòn trước 30 tháng Tư năm 1975 và thân hữu, thành kính thắp nén hương tưởng niệm người bạn thân yêu một đời và mong anh bình yên nơi thế giới bên kia.



OSCAR 2012

 
 

khi Angie đứng giạng chân khoe đùi
trên thảm đỏ, chỉ riêng
Brad đứng cười hóm, bởi lẽ
chàng biết rõ tất cả
những gì núp sau “cánh gà” của Jolie
gã béo, bạn tôi, thì khác
hắn khoái nhìn cái mông của Lopez
hơn cái núm
bé tí
của nàng.

một triệu bảy USD
cho ba mươi giây quảng cáo!
những đồng tiền chảy tràn, như bia bọt, trên giòng xoáy truyền thông
mạnh hơn,
giòng nước trôi qua cầu Mirabeau mùa lũ.

Tây Tạng núi vẫn mù sương
lầm lũi
những kiếp người lầm than
Syria
máu vẫn đổ
giữa họng súng và xích sắt.

đôi khi
tôi chỉ muốn chửi thề
vào những kệch cỡm của đời
đâu đó,
trong đám homo sapiens hợm hĩnh kia.

2012


TIẾNG CHIM THIÊNG TRONG VƯỜN BẠC MỆNH

 
 

không có tên trên bảng phong thần
hắn đành làm ma
hù dọa,
những linh hồn yếu đuối.

là kẻ sống sót sau cơn hồng thủy
hắn tỉnh mộng.

ồ! tiếng chim thiêng
trong vườn bạc mệnh.

trong nghi thức chôn cất
một nhân loại
lời Rimbaud, thay cho lời kinh:
“tất cả mặt trời đều cay đắng,
tất cả mặt trăng đều bạo tàn.”


TRONG KÍ ỨC, SÀI GÒN

 
 

1.
như trái cây,
anh trốn chạy
những hàm răng sắc nhọn của đàn chuột
một người chết bên kia bức tường
bờ kẽm gai
một người chết với khuôn mặt xám
nhầy nhụa máu.

như người tù
anh cúi xuống
một cú đấm bên phải và một cú đấm bên trái
anh cúi xuống
một họng súng đen.

2.
nỗi buồn bây giờ thật gần
như tiếng ho vỡ ngực nghẹn trong cuống phổi
tặng vật của đời sống,
không là địa đàng
hòn sỏi nhỏ
câm lặng.

tôi ngậm chặt nỗi đau đớn và,
không thốt tiếng than van
tôi tập sống và yêu tha thiết
bóng một đời sống
bên kia giòng sông…

3.
hát xanh xanh điệu kèn
mùa mê hoặc!

thầm vỡ những giọt máu ngày tháng đó,
những bước tan hoang,
tủi nhục.

những gì mày là
con sâu bỏ quên túi áo
trần trụi phấn hương dĩ vãng.

phố biếc
bò dọc trái tim.


QUA ĐI

NHƯ NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT

 
 

sẽ không có viên kẹo ngọt nào
dành cho em
giữa trại tù này
giữa những bóng tối đêm như muốn đập vỡ sọ
niềm hối tiếc thanh thản.

anh còn lại nơi đây
như tiếng gọi của định mệnh từ trên cao
như tiếng khóc tức tưởi,
của em
giữa khu vườn đêm
thắp sáng nỗi buồn quấn trên đôi mắt.

sẽ không có đóa hồng nào mở ra
giữa tiếng gió lay động.
hãy khóc một lần bằng tưởng tượng:
con quái vật đời sống
hãy khóc một lần bằng tưởng tượng:
cánh cửa địa ngục
cho tất cả
qua đi,
một lần,
qua đi,
như những giọt nước mắt.


RÊU

 
 

hắn đã vứt bỏ đời mình
như vứt bỏ những viên phấn
một mảnh tường xám lạnh giăng ngang trí nhớ.

heo hút
một kí ức
phiêu dạt theo những ngọn sóng
lẫn trong giấc mơ với H.,
Paris tan nhòa như những trang sách
cùng mùi hương bạc hà
những con phố ẩm ướt ánh sáng.

quãng trường Jussieu
bóng H. nhạt nhòa trong sương
chỉ còn lại,
là mảnh vỡ của những chiếc vỏ chai
khua leng keng trong đêm.

hắn bây giờ,
chỉ còn là chiếc bóng của chính mình
chiếc bóng của những hoàng hôn say khướt.


BAY ĐI, CHIM ƠI!

 
 

những bài thơ tội nghiệp của tôi
với những con chữ xô lệch
buồn thảm,
như những tên lính thất trận
nằm bẹp dí,
trong ngăn kéo.

đôi khi,
tôi vẫn tự hỏi
về sự tồn tại của chúng,
cùng cái thằng tôi đáng nguyền rủa.

như con thú hoang
thao thức,
trong bóng tối
tôi say máu và ôm choàng nỗi cô độc.

thôi thì,
sẽ hóa kiếp cho bọn chúng
bằng một mồi lửa
để được bình yên ra khỏi đời này
và muôn đời sau nữa,
amen.


CÀ PHÊ PROMENADE

 
 

cà phê Promenade,
một chổ ngồi hiu quạnh cho gã du cư,
một nơi chốn gợi nhớ đến,
cà phê Mai Hương của Saigon xưa
nơi,
hắn vẫn thường ngồi đấy,
trong những ngày tháng vội vã,
đầy xao xác
của một Saigon trước giờ hấp hối
tháng tư, 1975.

đêm lênh đênh trên con tàu Oasis
kí ức mở toang,
như một vực thẳm
giữa bất chợt tiếng dương cầm đêm
come back to Sorrento!
và nghe thoáng kiếp xưa bước nhẹ về…

tôi,
tôi ơi!
còn nơi chốn nào để quay về
giữa lưng chừng nỗi nhớ?

2015


MỖI LẦN BƯỚC VÀO QUÁN RƯỢU

• gửi Nguyễn Đình Thuần & Vương Ngọc Minh
 
 

mỗi lần bước vào quán rượu
hắn lại nhớ đến
Carson mc Cullers và
Hemingway
nhớ bộ xương cô đơn của con báo
chết
trên đỉnh núi tuyết Kilimanjaro
Cullers cho hắn
nhìn thấy
nỗi cô đơn đời người
trong những giọt rượu
và già Hem
cho hắn
những kinh nghiệm cay đắng
về một thế giới tàn bạo
không sự cứu rỗi.

không tin vào bất kì thiên đường nào
nhưng,
hắn biết sợ địa ngục:
không phải là thứ địa ngục chờ hắn
phía sau cái chết

chính là
địa ngục trong đôi mắt ráo hoảnh của kẻ khác.

hắn hiểu vì sao
những gã tinh trùng
thích bơi ngược vào âm đạo
tìm đến cái chết.

là kẻ vô tích sự,
hắn không muốn bỏ lại
nơi cõi nhân gian giá băng này
những gì thuộc về đời hắn
dẫu chỉ là
chiếc bóng.

2016


MỘT TẤM BIỂN QUẢNG CÁO

 
 

một tấm biển quảng cáo
đầy kì lạ
của nhân gian
mà tôi đã tình cờ nhìn thấy
ở vùng biển Cozumel,
Mexico,
nơi tôi đã chơi đùa
cùng chiếc bóng của chính mình
qua màn nước trong xanh, và
những hốc đá vôi
cenote,
giữa một lòng biển đầy san hô chết:
“Hemingway
never
ate
here”

bất chợt,
một mùi hương,
acorus calamus
nhớ sao,
nhánh lá thạch xương bồ,
trong khu vườn lãng quên.

2016


NGÕ PHỐ HOA VÀNG

 
 

nằm bẹp dí,
như con gián chết
nhớ tiếng hát lênh đênh của Châu
và,
chút hạnh phúc nhỏ nhoi của những ngày mưa
căn phòng cũ,
nơi con dốc đầy hoa vàng
ngày ấy,
ôm em trong tay…

những âm thanh buồn thảm của khúc hát,
như thầm nhắc,
một quá khứ đã xa tôi
“em có hay
bên ni
lạnh như bên nớ…”

tâm linh nào giam kín
trong tiếng cười thủy tinh em?

này em,
tôi hư hao giữa những ngọn nến thắp
như đóa hoa hư vô
nở trắng
đời kia.

2016


ĐÀ LẠT, ĐÊM RẰM THÁNG GIÊNG, 1990

NHỚ NGUYỄN DU

 
 

vẫn còn đấy trong tôi,
Đà Lạt
của năm tháng cũ,
những con đường dã quỳ
thơm trong trí nhớ,
huyễn hoặc,
những đêm trăng.

kí ức như chiếc xương lá mục,
một mảnh linh hồn nhỏ,
phai trong mưa.

về đâu?
giữa đời nghiêng bóng xế
trăm năm không một chốn quay về
đôi lúc cười tan trong nước mắt,
một đời bay mỏi
cánh thiên di.

trăng kia nào khác trăng Quỳnh Hải
trên bóng Tiên Điền,
lạnh bút nghiên:
“Hồng Lĩnh vô gia, huynh đệ tán
bạch đầu đa hận, tuế thời thiên.” (*)

2016
(*) thơ Nguyễn Du


GỬI HUY TƯỞNG,

GÃ PHIÊU DU CÙNG MÂY TRẮNG

• nhớ vỉa hè Tân Định, và những đêm trăng Sài Gòn.
 
 


đã phai mùa tóc mộ rồi
chỉ còn tôi, với riêng tôi nỗi buồn
đời sông, rồi sẽ xa nguồn
giữa phù hoa ấy, cánh chuồn chuồn bay.

2016


DƯỚI BÓNG CÂY HẰNG SỐNG

 
 

tôi đã chứng kiến
rất nhiều,
trong đời nầy
những người mẹ, người chị, người em
suốt một đời
tận tụy, hy sinh vì chồng, con.

đó là điều mà tôi thực sự kính trọng
hơn hết thảy mọi sự,
quyền lực,
tiền tài,
danh vọng.

không là sấm truyền,
vượt trên mọi cám dỗ,
người đàn bà đã tạo thành đàn ông
bằng nỗi hân hoan,
đau đớn,
của chính mình.

như đứa con đi hoang trở về
dưới bóng cây thiện-ác
tôi xin lạy tạ
hết thảy,
những người mẹ, người chị, người em
đã thắp sáng đời này,
bằng những bông hoa từ ái.

2016


RỒI SẼ TAN NHƯ…

“bạn tôi ơi,
nhớ giữ giùm tôi
chút màu xanh của tóc”
• Riêng gửi Tuấn, Quang, Hà, Hải, Nhơn, và rất nhiều bằng hữu khác của một thời trẻ dại.
 
 

quen nhau từ thuở còn xanh tóc
năm tháng tàn phai tóc trắng rồi
có kẻ xênh xang, người thất chí
trượng phu sao đời bạc như vôi.

dăm đứa bặt tin từ độ ấy
hỏi ra thiên cổ nấm mồ xanh
bao huyễn mộng chìm theo sương khói
kiếp người như bọt sóng tan nhanh.

2016


SÀI GÒN TRONG TRÍ NHỚ

• “có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi…” (TCS)
 
 

dù có quay về
tôi cũng không thể nào bắt gặp
Sài Gòn của tôi,
một Sài Gòn xanh trong trí nhớ.

Sài Gòn của những mùa lá xanh
những đêm lang thang trên phố
những góc tối hành lang hun hút
cuối mùa thi,
những đêm khuya sách đèn
trong lo âu
ì ầm đạn pháo.

chiến tranh và nỗi chết
ngủ quên
trong tiếng sè sè
của chiếc băng nhựa cassette mòn cũ,
giọng hát Khánh Ly,
những ca khúc da vàng, buồn thảm
như thần thoại quê hương.

Sài Gòn của những đêm mất ngủ
ầm ĩ,
tiếng động cơ xích lô máy
Sài Gòn của chiến tranh,
mang đi bạn bè,
màu áo kaki,
bạc thếch.

Sài Gòn của giờ phát thanh thương mại
có anh bảy chà Hynos
trắng bóng nụ cười:
“anh yêu em,
anh yêu luôn kem”
vui đáo để!

Sài Gòn của những ký túc xá sinh viên,
sật sừ,
mùi lựu đạn cay,
mùi khói thuốc.
Sài Gòn của những Văn Khoa, Vạn Hạnh
những con hẻm ngoằn ngoèo trên con phố Trương Minh Giảng.

Sài Gòn của gió mùa
tôi đã chạy theo,
tà áo màu ai đó
con đường Hồ Biểu Chánh,
bângkhuâng,
bên hiên thềm,
nụ hoa vàng tháng giêng.

Sài Gòn của vỉa hè,
những cuốn sách lạc- xon nằm phơi trên phố
Sài Gòn của Eden, của Rex…
tôi đã bồi hồi,
cầm tay ai đó.
không biết tình về đâu?

Sài Gòn của những khúc hát Bolero
giữa hang cùng ngõ hẹp
Sài Gòn của những tiếng rao hàng trong đêm
sao như rót mật,
vào trái tim tôi.

dù có quay về
tôi cũng không thể nào bắt gặp
Sài Gòn của tôi
một Sài Gòn,
ngát xanh trong trí nhớ.


“DON’T BE SAD, ONG NGOAI

I WANT YOU TO BE HAPPY!”

 
 

thế giới của trẻ con
thật ngộ nghĩnh.
Emma, 2 tuổi,
biết hát “let it go”
“dạ cổ hoài lang”
đọc được những chữ số
lúc nào cũng “ngang như cua”
khi ông ngoại bực mình nhăn nhó,
con bé liền ôm ông ngoại và nói:
“I am sorry, Ong ngoai”
rồi mọi chuyện đâu lại vào đấy,
vẫn đùa nghịch,
như cũ,
kéo đuôi mèo Miko,
ném Elmo qua cửa sổ.
không một chút thay đổi.

Ethan, 4 tuổi, “ngoan” hơn một chút.
mỗi khi bị ông ngoại làm mặt giận vì nghịch phá
cậu ta rất lịch sư nói :
“I am so sorry, ong ngoai,
don’t be mad!
don’t be sad!
I want you to be happy.”

sao tôi có thể “phạt” chúng đây?

2016


NGÔI NHÀ BÊN KIA SÔNG

• “lạnh màu rêu, tảng đá nhớ chân đi” (Đinh Hùng)
 
 

tôi đành hủy chuyến bay,
trở về Montreal
nhớ ngôi nhà bên kia sông
và khoảng sân vườn xanh mát,
của người em.

mùa này,
chắc mặt nước hồ loang đầy vệt rêu?
thiếu một bàn tay chăm sóc
và lũ chim thiên di,
có bay về trên những tàng lá,
mơ hồ ánh sáng.

lẽ ra,
tôi đã đứng nơi sân thánh đường Saint Joseph
thăm lại khu vườn,
có mười bốn chặng đường thánh giá
những chặng đường để nhớ về đời mình
âm u,
như nẻo về núi sọ.

lẽ ra,
tôi đã đứng trên đồi Mount Royal
ngắm thành phố bập bềnh ánh sáng
dưới xa kia,
trong mù sương
cố quên đi một thời,
nâng niu tội lỗi.

lẽ ra,
tôi đã đứng lơ ngơ bên hiên phố cổ,
xem những người hát rong
làm xiếc
hay những đôi tay tài hoa,
lướt nhanh
trên những bức ký họa,
với những vệt màu,
xô nghiêng
như nhắc thầm,
những vệt son
chưa phai trong ký ức.

nhói buốt giữa lồng ngực tôi,
những ngọn gai sắc
khi lỗi hẹn,
thắp một ngọn nến cho người anh em
bên kia đời,
hư mất.

2016


BÓNG ĐỜI TRÊN GIẤY

 
 

cả đời hắn,
chưa từng,
múa hay,
hát giỏi
để được ăn cơm chúa.

tập tễnh
sống gần gũi với rơm rạ,
và cỏ dại
rồi cũng quen.

như gã hát rong đường phố
hắn làm xiếc
trên những vệt phấn trắng
trên đôi mắt ngơ ngác của lũ học trò non trẻ,
vẽ vời tương lai,
những điều không có trong huyền sử.

đôi khi,
đứng một mình
hắn lẩm nhẩm đôi câu thơ Tô Thùy Yên
để quên đi
nỗi buồn khô,
không nước mắt:
“thà làm kẻ si tình,
hát điên loạn
hơn làm người thành đạt thời nhiễu nhương.”

những đêm mờ mờ bóng trăng
dưới gốc tàng cây bã đậu già nua
trơ những gai nhọn
góc sân trường
hắn nuôi sống lại giấc mơ,
vẽ bóng đời mình trên giấy.


LỜI THÌ THẦM TRONG GIÓ

 
 

thời gian rồi sẽ phai,
đời phai,
hương phai,
tình phai,

cây nghiêng,
lá nghiêng,
bóng đời nghiêng,
bầy sâu nở trứng trên những chồi lá.

trượt,
trên con dốc đời cũ kỹ
những ngõ phố đêm níu linh hồn trên đôi chân.

phố nõn,
như những cánh hoa tường vi trắng
mong manh,
như thấp thoáng nụ cười
ai trêu,
bên cửa sổ.

trái tim thầm thì với đôi bàn chân
quên đi,
vũng nước tù đọng,
những bước mệt nhoài dĩ vãng.


TRẺ CON TẬP NÓI

 
 

đưa con bé trái cam
nó bảo tôi:
“open it!”

bằng chiếc dao con con
tôi đã “mở”
trái cam
cho con bé.

giữa mong manh bóng chiều
nhìn chim bay sà đậu xuống mặt sân
con bé nhoẻn cười,
bảo tôi,
những thanh âm ngọng nghịu:
“chim té!”

dù chỉ đôi câu tiếng Việt bập bẹ
nhưng ít ra,
tôi nghĩ,
có còn hơn không.
hỡi các thiên thần nhỏ,
của tôi.


MÀU RÊU NGÓI CŨ

• the flowers one finds again in a book the perfume of which
inebriates you that disappeared why?
(Charles Trenet)
 
 

buổi chiều tan chậm vào nỗi nhớ
bóng đời tôi xao xác
chạy tìm nơi trú ẩn
ngắm sông trôi đời sông
theo giòng nước cuốn đời xa hút
đường chim bay,
khản giọng.

tôi ôm mùa tha phương
thiếu đôi mắt sõi đời
lạnh co ro trong màu tuyết phủ
ngẩn ngơ,
dưới màn sương
đôi chân bước xa dần trí nhớ.

nhớ không H.
những nụ hoa mười giờ,
nở đầy
trên lối đi đó
khuôn mặt em lấp lánh,
bụi mưa,
và mùi hương cỏ dại
như xua tan,
xua tan,
nẻo hư vô bóng tối đời,
những bóng tối ghê sợ hơn nỗi chết!

qua chiếc cầu trắng
bước trên lối quen cũ
thấp thoáng những mái nhà thấp
nhớ nụ hôn vội,
và mảnh linh hồn nhỏ,
hoang vu,
giữa núi đồi kia chập chùng
hồn nhiên,
một niềm tin đã cũ.

nơi ngôi nhà bạc màu năm tháng,
nhớ những cơn mưa
dập nát,
trên màu rêu ngói cũ
và thịt da,
tìm hơi ấm
tôi đốt điếu thuốc trong đêm,
soi bóng đời mình
nhìn đốm lửa bùng lên rực rỡ
long lanh,
một niềm tin.

giấc mơ nào để thắp sáng hạnh phúc?
tôi và em
khi đời tôi
dạt chìm,
giữa những bến bờ xa lạ
run run,
tiếng còi tàu
nhớ một mùi hương cũ…


BỤI ĐỜI CHỢ LỚN

 
 

chẳng có con dao nào
cán đủ dài,
lưỡi mỏng
để hắn có thể tưởng tượng
làm kiếm sĩ
hù dọa
những linh hồn yếu đuối.

con dao made in China
bản to,
lưỡi dày,
chuyên chặt thịt
chỉ tiện dụng cho các tên đồ tể
nên chả tích sự gì,
với hắn.

còn thừa sợi dây treo cổ
hắn cột thêm cái búa
treo tòn ten,
rồi nhơn nhơn như Chí phèo
đi đòi nợ.

đôi khi,
hắn muốn lóc xương mình đem phơi
cho ruồi,
muỗi,
hoặc sâu bọ,
múa hát.

còn con dao phay lưỡi sắc
hắn dùng thủ thế
khi nào tuyệt vọng
hắn sẽ đâm chính hắn.


BÊN KIA CỘT MỐC BIÊN GIỚI

 
 

trí nhớ tôi hệt như
chiếc đầu tàu cũ
thở đầy khói
băng qua những lũng thấp,
lên cao theo núi đồi chập chùng
với những hy vọng,
rỉ sét.

nhớ gì những đám mây trắng
bay bình thản
những đám mây,
bội bạc
mãi xa…
mãi xa, những viên đạn réo trong giấc mơ
có đường bay tuyệt hảo,
cắm vào ngực.

tôi đứng trên bến sông
nghe gió thổi ngược
trở về trên đôi tay trống
những ngã đường nhòa phía trước
giọng hát
khua dĩ vãng
buồn tênh.
người đàn bà phấn hương
với lớp da bụng èo sèo
gõ cửa đêm,
mời mọc.

vẫn còn giấu trong trí nhớ,
những mùa xa,
xa tôi
những nụ hôn cám dỗ đầy tội lỗi
tiếng reo thầm của những hạt nước
vỡ lấp lánh trên những mái thấp.

nơi chiếc cầu gãy
tuổi thơ tôi khản đục
bơi trên mặt biển sóng
rất nhiều những con còng gió,
rúc trong cát
tôi nhặt lại quá khứ mình và đếm tỉ mỉ
những quả trứng vỡ
như những giấc mơ biến dạng
thành vết sẹo
trên cơ thể đầy thương tích.

tôi đứng bên kia cột mốc biên giới
nghe những tạp âm
lạ hoắc,
lạnh dửng dưng.
quê hương mù mù
như lớp núi đồi bazan
giấu sau thảm cỏ dầy
phía trước.


IN-DÔ-XA-DÔ,

VIẾT DƯỚI ĐỘ ZERO

 
 

bước ra ngoài chân trời
hắn biết,
mình chỉ là con nhãi tép,
hoặc ễnh ương
kêu ồm ộp,
vang trời
giữa ao làng chật hẹp.

hắn mở mắt,
ngơ ngác
khi đọc những câu thơ Chế Lan Viên:
“những ngày ta sống đây,
là những ngày đẹp hơn tất cả
dù mai sau đời muôn vạn lần hơn”
rồi bàng hoàng theo Tố Hữu:
“lệ bác Hồ rơi trên chữ Lê nin”

tuy sống trong bùn,
hắn chán ngấy mùi phèn tanh tưởi,
những ông đồ sang chảnh ngồi dựa ghế cao
đồ cà chớn,
đồ cà khịa,
đồ cà phê bia bọt,
đồ cà pháo, mắm tôm.

là ếch nhái,
hắn mơ mộng những chiếc lá sen
để được nằm ôm nhau,
đẻ trứng.


NHỮNG MẨU CHUYỆN ĐỜI

 
 

hắn vừa ngu vừa lười,
điều ấy có nghĩa là:
hắn sẽ học dốt.

hắn học dốt thượng hạng,
điều ấy có nghĩa là:
hắn sẽ khó thành đạt để có được job xịn.

hắn không có job xịn,
điều ấy có nghĩa là:
đời hắn sẽ tiêu trong đói nghèo và khổ.

đời hắn nghèo và khổ,
điều ấy có nghĩa là:
hắn sẽ luôn bất mãn cuộc đời.

hắn bất mãn cuộc đời,
và,
để thay đổi số phận,
hắn làm cách mạng.

trời ạ!
số hắn đỏ,
quả thực hay không bằng hên.

hắn có dăm cái villa dành để vui chơi giải trí
dăm chiếc Lamborghini, Mercedes, để chạy lông bông
hắn có mấy em chân dài xinh như mộng, để đấm lưng
hắn mua quan và trở thành ông lớn.

hắn đưa tôi vài ngàn để dành ăn sáng
tôi cảm ơn,
rồi nhìn hắn,
ứa nước mắt.


 

Khiêm Lê Trung


___________________________________________
(1) Chúng tôi post Chùm Thơ Khiêm Lê Trung phần 2 tiếp theo hai mươi lăm bài thơ trong tập thơ 100 bài của anh.