Chùm Thơ Khiêm Lê Trung III (1)

Khiêm Lê Trung (1955-2023).

Portrait by TruongdinhUyen

Lê Trung Khiêm là thành viên Nhóm Nghiên Cứu Triết học thuở còn học đại học Văn Khoa Sài Gòn thập niên 70s thế kỷ trước. Anh là một người làm thơ, lúc bấy giờ với bút hiệu Hồ Miên Tịnh. Lúc còn ở VN, anh có in thơ chung cùng một số bạn cũ với bút hiệu Khiêm Lê Trung. Năm 1999, anh sang Mỹ cùng gia đình và thỉnh thoảng đóng góp một vài bài thơ với bằng hữu Triết Văn. Anh thu hẹp sinh hoạt vì hoàn cảnh sức khỏe và gia đình. Chúng tôi vừa nhận được tập thơ 100 bài của anh, xin post từng phần lên trang web cùng bạn đọc. Có một số bài thơ vốn đã đưa lên trietvan.com tuy nhiên trong tập thơ này anh đã sửa, hiệu đính hay cập nhật lại một số bài thơ cũ. Khiêm Lê Trung làm thơ tự do, bút pháp tượng trưng đẫm nét siêu thực mới lạ. Phần lớn thơ anh là những mảnh hiện thực hay ký ức tách rời từ một xúc cảm thực tại bất chợt, khao khát tìm lại hay mô tả thứ hạnh phúc lẫn đau đớn lẻ loi một thời nào đó mà thời gian đã từng bước xóa nhòa…

Trong khi chuẩn bị post Chùm thơ Khiêm Lê Trung 4, chúng tôi được tin buồn của anh. Khiêm Lê Trung mất vì bệnh hiểm nghèo vào ngày 28 tháng 1 năm 2023 sau hơn một năm chữa trị. Chúng tôi tất cả thành viên Nhóm Nghiên Cứu Triết học đại học Văn Khoa Sài Gòn trước 30 tháng Tư năm 1975 và thân hữu, thành kính thắp nén hương tưởng niệm người bạn thân yêu một đời và mong anh bình yên nơi thế giới bên kia.



GÃ HÁT RONG, VÀ BẦY CHIM VÔ XỨ

 
 

tôi là gã hát rong,
mang linh hồn cỏ dại
lang thang tìm nơi ẩn trú
đời mình,
với niềm khao khát,
một đốm lửa ấm,
chút ánh sáng mong manh,
giữa lòng một thiên hà
mãi trôi,

gió reo trên những bước chân
có khoảng trời mây trắng
hiu quạnh
vượt qua những đồi suối,
tôi ngã lưng,
trên thảm cỏ mượt
mơ mộng mùi thơm trái chín
và những bông hoa,
ngát hương,

kìa,
bầy chim vô xứ
bay đùa trên những nhánh lá
xa rồi,
lũ sói xám hung dữ,
những gã thợ săn rình rập,
giương bẫy
xa rồi,
đời đất đá cũ,
những hoàng hôn lạnh cóng.
nhẹ bay,
bay đi,
chim ơi!

thế giới này,
nơi tôi cư ngụ,
những con chữ tan hoang như gạch ngói
nằm ngổn ngang
và trái tim tôi,
như người thợ xây cần mẫn
nhặt nhạnh,
từng mảnh,
để xây mái đời mình
giữa lung linh nhiệm mầu của Hữu.

thật khó để đập vỡ
chiếc gương soi quá khứ
hằn bóng,
đời mình.

là kẻ phiêu du,
tôi thương những cánh chim bay
và thích ở trọ,
trên những cõi miền hoang vu nhất
nơi,
trái tim con người,
có thể chạm tới.


THAO THỨC VĨ CẦM

 
 

có những ngày
trí nhớ biệt mù,
không làm nổi một phép tính đơn giản
con mèo hai chân hay bốn chân?
hay có thể ba chân,
bốn cẳng,
tôi nào biết?
thứ ba và thứ bảy
có cộng lại thành thứ mười?

tôi đã có thứ mười ngàn để nhớ
một nụ hôn cũ,
rồi buồn thiu như chiếc giày rách
nằm ngửi bụi
nơi xó tối.

một con chim sẻ
nhớ mùi bông hoa cũ
bay về,
hót bâng quơ bên mái hiên
tôi nhại giọng chim
rồi bất chợt nhớ đến
con mèo có đôi mắt đen nhánh
cào xước trái tim tôi

con mèo đã bước qua ô cửa đời tôi
sau những vách tường rêu
loang lổ những vệt sáng
có bức tranh tĩnh vật,
những đóa hướng dương rùng mình trong cơn say,
giữa căn phòng đầy khói
nơi tôi bay lơ lửng cùng hư không
nơi tôi nằm và ngắm nhìn
người đàn bà khỏa thân nghiêng
như đóa hoa trắng tinh khiết,
run trong gió

chiếc đầu tôi khô đặc tựa khối gỗ thông,
vẫn còn thơm mùi nhựa,
và dòng nhựa
như thể,
chảy âm âm trong mạch máu
có tiếng reo của những hạt phấn,
những hạt vàng lấp lánh,
rơi tàn phai,
trên mặt hồ nước cũ.

trong đêm hiu quạnh
tôi đã thấy những vì sao
có chòm thiên mã sáng đơn độc
nụ hôn ấm
của ngày cũ
reo gọi trí nhớ,

con mèo nhảy qua bóng tối
mất hút.
trên ngõ phố không ánh sáng
chỉ còn tiếng vĩ cầm đêm
thao thức.


CON ĐƯỜNG TÌNH TÔI ĐI

• “Sài Gòn Chợ Lớn rong chơi
Đi lên đi xuống đã đời du côn”
(Bùi Giáng)
 
 

tôi đạp xe từ Bảy Hiền về Sài Gòn
đi băng qua ngã sáu,
công trường Dân Chủ,
tôi đạp vòng vòng tìm hướng,
quanh bùng binh có rất nhiều bông vạn thọ,
có tấm băng rôn
quảng cáo,
một hiệu thuốc chuyên trị,
bệnh nhức đầu.

tôi tà tà đi dọc Cách Mạng Tháng Tám,
bỗng chán phèo nên rẽ trái,
góc Tú Xương,
con đường đầy thơ mộng mà tôi đã nhiều lần đạp xe,
đèo cô bạn gái,
thở hụt hơi,
gần chết.
con đường êm đềm trong trí nhớ tôi,
thơm ngát những chùm hoa sứ.

qua ngôi nhà thờ Mai Khôi
tôi chợt nhớ về người bạn,
và những câu chuyện hắn viết,
những câu chuyện tình không đầu không đuôi,
lãng đãng như sương khói,
lãng đãng như đời hắn,
giờ thì hắn đã xa khỏi đời nầy
không biết ở đâu?
(may ra, có Chúa biết!)

trong khoảng sân vườn biệt thự đầy bóng râm,
những con bồ câu đứng gật gù,
ra dáng cao đạo.

tôi rẽ phải góc Lê Quí Đôn,
đến cuối đường Hồng Thập Tự cũ,
lại tiếp tục rẽ phải,
quay về Cách Mạng Tháng Tám,
rồi rẽ trái,
đi xuống bùng binh ngã sáu Sài Gòn,
có tượng ông thánh gì tôi chả nhớ,
cỡi ngựa và đeo kiếm sắc,
chỉ đường ra biển.

tôi đi dọc con phố Lê Thánh Tôn,
có những tiệm vàng đèn đuốc sáng choang,
bất chợt,
sờ vào túi mình,
mắc cở.

tôi đứng trước cửa bắc chợ Bến Thành,
rẽ qua phố Tạ Thu Thâu,
rất đông người qua lại,
tôi uống ly cà phê đá,
rồi khua muỗng leng keng,
rồi trả tiền,
rồi đạp tiếp…


TÓC MAI SỢI VẮN

 
 

cánh chim mùa cũ,
xa rồi
chợt nghe ngày tháng,
đất trời,
rộng thênh.
sợi nhân duyên,
buộc vô tình
em hồn nhiên của,
thuở xanh tóc, và…


CÓ MỘT NƠI NGOÀI BÓNG TỐI

 
 

đi trên lối mòn cũ,
ký ức treo ngược,
như chiếc bóng,
bay cô đơn theo những vệt khói
cuối chân trời phẳng lì,
có những giọt ánh sáng,
bùng vỡ.

nhớ cơn mưa vội giữa thành phố đêm,
và nụ cười ai,
rạng rỡ,
trong bóng tối nhỏ nhoi,
nơi góc quán cũ,
trên đôi mắt ấm áp màu khói,
gầy hao,
bờ vai thuôn đàn bà,
một mùi hương quen thuộc.

những vòng tay níu giữ hạnh phúc,
trong cái rét tháng chạp,
đêm trở mình quạnh hiu,
xào xạc bóng lá,
những giọt mưa lướt thướt trong trí nhớ,
theo nhịp trôi,
ngậm ngùi khúc hát cũ.

vượt qua khoảng truông đèo heo hút,
buổi chiều cuối năm,
nắng vàng hanh như tơ trời
những cánh hoa trạng nguyên sắc đỏ
nỗi nhớ bập bềnh,
trên bạc phai màu đá,
có dòng chữ đơn sơ ghi vội,
của ai đó,
bên vách núi:
“Diên ơi!
những ngày đi hoang”
dòng chữ,
như bất chợt đánh thức,
khuôn mặt lấp lánh nỗi buồn
trong đôi mắt em ngày ấy.

đi trên lối mòn cũ,
nhớ thầm mùi hương mưa,
trên da thịt em nồng ấm,
giấc mơ nào,
chợt tan hoang,
như khói phai trong màu nắng
những ô cửa màu xanh đã khép,
chỉ còn sót lại,
những bông hoa héo tàn,
nơi căn phòng cũ.

buổi chiều
đứng một mình,
ngọn gió điêu tàn thổi qua đời anh,
bập bùng,
ánh lửa.

2010


LỜI CỦA THIÊN SỨ

 
 

dẫu tấm thân gầy yếu,
hắn vẫn dư sức,
gánh trên đôi vai,
rất nhiều những cơn điên
nhờ lời dặn của thiên sứ.

những cơn điên xanh của trái đất giận dữ
xô sóng biển cuồng nộ,
những trận gió hung tàn,
thổi qua lục địa,
trút cơn thịnh nộ của thần Zeus,
Erebus và Nyx,
theo lửa, sét, và ánh sáng,
những băng hà chảy tan,
hòa dòng vào đại dương,
trôi,
và trôi…

những cơn điên tối đen của nhân loại
có chiến tranh tang tóc,
chơi đùa trên máu xương,
những vệt máu loang lổ trên số phận,
những số phận được xóa sổ bằng họng súng,
hay bom đạn,
đơn giản hơn lời cầu nguyện.

những cơn điên đỏ thắm lịch sử
bước mộng du trên thiên đường,
vắng bóng thượng đế:
(có thể ngài đã chết,
hay dạo chơi đâu đó,
hoặc ngó lơ,
cho bỏ ghét)
chỉ còn sắt và thép khua trên xiềng xích
siết trên phận người,
những con người hiền hòa như rơm rạ,
còng lưng gánh vinh quang,
trong tủi nhục.

để nuôi sức chịu đựng,
gã nhảy xô vào những cơn điên mộng hân hoan
như con cá bơi đùa,
nơi dòng suối trong dịu mát,
gã khát thèm,
những giọt nước như sương đọng
trên cỏ lá,
rồi đớp lấy bóng mình
tan nhòa trên mặt nước.

và trong những cơn điên đời hắn,
có thiên sứ đẹp xinh mách bảo:
quả thực,
chẳng có điều gì mới lạ,
trên cõi đời này,
rien de nouveau!
nothing new!
@#$%&*…

hãy đến quán X.,
nơi có rất nhiều những gã buồn chán,
khề khà với giấc mơ của chính mình

2014


CÁNH VẠC HƯ KHÔNG

 
 

thản nhiên lựa chọn một số phận
trên vòng quay luân hồi ấy
trên hơi thở phập phồng,
trái tim đau yếu,
lạc nhịp.

tôi yêu thương đời nầy,
trong niềm tin đầy sợ hãi,
những giấc mộng,
rũ chết.

nơi cánh rừng ven đường mòn
những tai nấm dại
tựa nhan sắc,
lên rực rỡ
trong cơn mưa đầu mùa dịu mát.

hồn nhiên trên những con chữ mòn ruỗng
viết,
rồi xóa
những con chữ chênh vênh
như thành vách sương mù
nhạt nhòa phía trước,
buồn đau ngón tay run:
“tôi có lạy một chữ danh nào đâu
trên hoạn tâm
con cờ khua như chẳng cần định mệnh.” (*)

những con chữ xô lệch giữa ngữ và nghĩa
như lời thì thầm,
gọi mời ẩn dụ
bước trên ngõ về quanh co của trí nhớ
cogito
ergo
sum.

_____________________
(*) thơ Nh. tay Ngàn


CHUYỆN CŨ ĐỜI XƯA

 
 

lơ ngơ giữa chợ trời Sài Gòn,
huyên náo đủ giọng nói,
đủ hết thảy các mặt hàng,
kim khí điện máy:
ra đi ô,
ti vi,
đồng hồ các loại…
đồng hồ ba cửa sổ,
mỗi cửa sổ,
là cánh cửa hé mở,
nhìn vào sự thật.

chợ ĐÔNG BA ở Huế,
đất thần kinh thương nhớ
tớ vừa ghé ngang qua đấy,
xơi một tô bún bò,
lúc vừa xây thêm cái cổng chợ,
còn chợ ĐÔNG NHẤT chẳng biết nơi đâu?
chắc là ở Hà Nội rồi,
Sài Gòn,
chỉ là chợ ĐÔNG NHÌ thôi.

trước cửa rạp Eden,
sặc sỡ những pa nô áp phích quảng cáo
phim gì ta chẳng có,
đâu chỉ “đến hẹn lại lên”
“vĩ tuyến mười bảy
ngày và đêm”
“em không thể nói lời từ biệt” (*)
sống trong tình hữu nghị anh em
thứ gì ta chẳng có:
con rồng,
con lợn,
mà nhằm nhò chi
tớ xem thấy cả con hổ nữa đấy!

2016


__________________________________
(*) những tựa phim chiếu ở Sài Gòn sau tháng tư,1975


TÔI CHẠY VÒNG VÒNG QUANH NỖI NHỚ

 
 

con cọp nằm bú sữa bình
bên cạnh mẹ vịt,
có mỏ màu đỏ,
to lớn tựa chiếc du thuyền
cạc, cạc, cạc, cạc
chàng mãnh sư há mồm
rống,
táp được vài con ruồi
trong khu vườn Serengeti tưởng tượng.

thuở còn bé,
tôi vẫn thường hay mơ về Phi Châu
có ngọn Kilimanjaro hùng vĩ,
trắng xóa đỉnh tuyết,
những pho tượng khỏa thân đen,
bầu trời đêm- đen,
khu rừng tóc- đen,
âm thanh tiếng kèn đồng vang lên rực rỡ,
bầy ngựa vằn ngơ ngác,
trên thảo nguyên hoang dã
ngóng chờ cơn mưa.

giờ này những đứa trẻ đang ngủ mơ,
tôi chạy vòng vòng
quanh nỗi nhớ,
đi ngược con phố Durant,
có rất nhiều người buôn bán trên vỉa hè,
ngày cuối tuần,
đủ mọi thứ tạp nham lỉnh kỉnh,
hệt chợ trời Sài Gòn,
chỉ thiếu bụi và rác.

mùa này,
sương mù từ phía biển tây kéo về,
vây quanh chỗ ngồi,
những hợp âm của gió,
run rẩy
nơi công viên bên kia đường,
những chàng homeless hồn nhiên khoe bụng,
chơi đùa cùng đám sinh viên,
đôi lúc cao hứng,
cởi truồng,
chạy vòng vòng,
trước mặt những tay police đứng cười xòa,
không dùi cui, lựu đạn.

nơi cửa hàng cà phê Italiana
có Elmo đứng ngoác mồm,
nhún nhảy
tôi nuốt vội miếng Pizza nóng,
mắt say những đám mây,
bên cạnh những gã vô tư,
ngồi đọc sách.

dừng lại nơi góc ngã tư Shattuck
rẽ phải,
tới hầm ga xe điện ngầm,
tôi tà tà chui qua biển. (*)

2004-2007


____________________________________
(*) hầm xe điện ngầm,đoạn từ Berkeley đến San Francisco


ĐÔI MẮT DĨ VÃNG

 
 

1963
đấy là những buổi chiều thủy tinh
đầy nắng vàng
hắn,
thằng bé con với mùi da khét nắng
chơi đùa cùng lũ trẻ
dưới bóng râm những tàng cây
khu cư xá yên tĩnh.

gia tài của hắn,
là chiếc xe đạp thổ tả,
chỉ là chiếc khung sườn gắn trên đôi bánh cao su màu trắng
trơ trụi,
như chú gà con mới lớn chưa đủ lông cánh.

hắn vẫn thường dạo xe
vòng quanh khu phố chợ,
trong những buổi chiều thủy tinh đầy nắng vàng
với Cầm
cô bé có đôi mắt trong veo và màu da sáng
đứa con gái duy nhất, đủ can đảm
đứng tựa người
trên đôi đai ốc hình cánh chuồn
phía sau yên xe
tay vịn vào vai hắn, phía trước.

những vòng quay
theo cuộc đời
xa hun hút
chỉ còn lại màu khói cay trong trí nhớ.

Cầm ơi!
giờ nầy em nơi đâu?

2012


BẢN CHÚC THƯ TÌNH YÊU

 
 

1.
nàng giấu vội con mèo vào góc tối,
giữa khung chậu
con mèo mun, lông mượt, với chiếc tai vểnh xinh xắn
dáng gợi cảm.

2.
Là kẻ phiêu bạc, hắn
kênh kiệu khoe thành tích giữa
đám bợm tứ chiếng,
trong cuộc rượu
này! biết không?
những con mèo Bắc Kinh với môi đỏ và eo lưng mềm mại
mèo Tây, nanh vuốt sắc và nhọn, khoe màu lông vàng óng
mèo Ả Rập, cơ bắp dẻo, tựa giống ngựa đua dai sức
mèo Nam Mỹ, tròn trịa, với bờ mông dầy và chắc
mèo Ma Rốc, ướt và nóng . . .

3.
hắn đã viết và gửi
rất nhiều những thư tình
cho nàng
bằng tất cả những ngôn ngữ và ký hiệu đã từng
hiện diện
trên mặt đất, kể cả
ngôn ngữ của thiên sứ từ trời cao,
những bức thư được thêu dệt bằng những ký tự Hebrew cổ, hay
những ký tự Ai Cập với những hình vẽ chim muông và
kim tự tháp
những ký tự Hy Lạp với hình vẽ thần Zeus khỏa thân
những kí tự Ả Rập, ngoằn ngoèo như lũ rắn,
lướt hoang vu trên mặt đất
những ký tự Ấn Độ, với những phù điêu chạm nổi theo Kama Sutra,
kể cả những hình xăm kì dị trên ngực và bụng của đám thủy thủ,
và hải tặc.

những lá thư khiến nàng xúc động, và
muốn biết,
ý nghĩa thực sự của những ký tự và hình tượng kỳ quái.

4.
với dáng vẻ thành khẩn của
nhà hiền triết, hắn
cắt nghĩa
tất cả những thư tình mà hắn đã gửi đi,
qua những ký tự kì quái
hay,
tất cả thư tình của nhân loại,
chỉ mang một thông điệp duy nhất.

5.
nàng vuốt ve con mèo nơi góc tối
con mèo mun lông mượt với chiếc tai vểnh xinh xắn.

6.
nàng,
nàng ơi!
anh chỉ muốn
sờ con mèo của em.

2009


MOULIN ROUGE

 
 

nàng nhún nhảy
trên một quỹ đạo khập khiễng
như những kiều nữ Moulin Rouge
xinh như mộng.

ngõ phố hun hút
trên gương mặt người đàn ông
váng vất bóng tối

thật khó, để có thể
điều chỉnh được đường bay
của chiếc phi thuyền
đáp xuống âm đạo nàng
hỡi người em của Moulin Rouge!

2001


NĂM MƯỜI BẢY TUỔI TÔI

 
 

1.
mười bảy tuổi,
tình yêu nhầm lẫn người đàn bà ba mươi
đêm của son và phấn
xô lệch
những góc tối khuất
nguồn ánh sáng dịu của đèn đêm
bập bềnh hắt bóng,
trên vũng thân thể thơm mùi mưa.

2.
sự cám dỗ của thân xác
ngực và bẹn,
mùi hương tóc,
tinh dịch,
trộn lẫn trong nỗi sợ hãi
lông, tóc, móng tay, mồ hôi, máu
nàng, da thịt của loài nhuyễn thể
ấm trong hơi thở của đêm…

hắn rơi,
theo chiều thẳng đứng
vào miệng núi lửa.

3.
người thiếu phụ giã từ cuộc đời ở tuổi bốn mươi
gã thanh niên vào đời với trí nhớ hụt hẫng,
bởi một tình yêu
rơi vào lãng quên.

2005


LEA DE CASTRO,

SACRED SPRING

 
 

trong tinh khiết mùi hương đàn bà,
em giam cầm anh
nơi bóng tối đau nhức
những con đường lát gạch phố Vienne
những đồi hoang dã quỳ,
thơm mùi đất đá cũ
ngày về,
người đàn bà khỏa thân nghiêng
mơ hồ,
như đóa hải đường trắng
run trong gió.

kí ức
con mèo hoang trở về
những âm thanh cuộn tròn trong một khúc hát cũ
buông chùng lên trí nhớ.

trong đôi mắt tàn bạo của nghệ sĩ
rậm rực,
mùi hoang dã của loài ngựa hoang.

đời ta,
phải chăng,
mãi mãi, là một bức tranh
với những gam màu nhạt nhòa
không bao giờ hoàn tất.

2007


NHỚ TRẦN TỪ DUY

 
 

lại thêm một người bạn,
bỏ ta đi
xa cuộc đời này.

ừ!
thì có gì đâu,
những hư mất đời người.

là con sói đơn độc
hắn chơi đùa cùng chiếc bóng của chính mình
bên vách núi hiu quạnh.

tiếc rằng,
không kịp quay về
để rưới trên nấm mồ, nơi bạn yên nghỉ
một chén rượu ấm.

Duy ơi!
thấp thoáng bên kia đời
trên lối về,
những hàng cây mộc lan
nở tràn bông
trắng xóa.

10/30/2015


TRONG NGÀY THÁNG ẤY

 
 

ngày gác chân trên thành ghế
ngọ nguậy,
nỗi nhàm chán bốc hơi
trí nhớ ẩm ướt,
trôi tuột.

thấp thoáng,
những ngọn nến và bóng vách tường câm,
hắt lên tiếng thở dài, tôi
gây gỗ với định mệnh của chính mình,
buông đời đi hoang.

trí nhớ tôi thổ tả,
lơ láo giọt nước mắt
rơi xuống,
cuộc sống nhục hằn, bẩn chật.

ngày gõ tay trên dây đàn
mời gọi
những âm thanh rất cũ
con phố xưa,
mùi cỏ dại,
trí nhớ cong oằn, rớm máu.

1992


VỆT NẮNG CUỐI NGÀY

 
 

chốn héo,
lũ bướm đói bay tơi tả trong gió,
giấu nỗi buồn trên đôi cánh,
một khoảng trời rách,
li ti bụi phấn.

cọc cạch,
buổi chiều chảy chậm,
pha loãng trí nhớ.

không thể xoay ngược thời gian, để
hứng vệt nắng ấm cuối ngày,
khép một vòng quay mệt mỏi,
tôi bỏ mặc tôi,
phiêu du trong vũng tối trơn ướt,
nhơn nhớt thời gian.

1996


MONTREAL, THÁNG CHÍN

 
 

ngày thật bình yên trên những chiếc lá nõn
tôi,
như bắt gặp mùa thu trong màu nắng ấm tháng chín
buổi chiều ngơ ngác giữa khu phố cổ
trí nhớ hoang vu màu khói.

trở về Montreal,
tôi như thể,
chạm tay vào ngực dĩ vãng,
bầy ngựa già vẫn kéo lê đời mình trên phố,
những vòng quay mệt nhoài.

Laurentides- Saint Jerome
mưa tháng ba và nắng tháng chín,
những mù sương, mù sương…

những đóa tường vi trắng,
bên hiên thềm- viễn xứ,
chợt bâng khuâng quê nhà.

em nơi đâu?
hồn lạnh mùa hư ảo.

2010


GIỮA LINH HỒN TIỀU TỤY TÔI

• Nhớ Nguyễn Tôn Nhan cùng tháng ngày hư mất ấy.
 
 

giữa linh hồn tiều tụy tôi
một bông hoa điêu tàn,
nở,
bâng quơ những đêm Sài Gòn
sóng sánh giọt rượu ấm.

giữa linh hồn tiều tụy tôi,
là bước phiêu du của bụi,
chia tay một linh hồn,
Nhan, Nhan ơi!

thấp thoáng đâu đây tiếng cười của Nhan,
những đêm thủy tinh,
mộng say khướt,
bỏ quên cuộc đời ngoài kia
cùng với tháng ngày hư mất.

giữa linh hồn tiều tụy tôi,
là một kiếp người rũ xuống,
trên vai thập giá đời.

2011


KHI CÒN LẠI MỘT MÌNH

 
 

linh hồn tôi giản đơn giữa căn phòng trống trải
trí nhớ gặm mòn,
những con gián ngậm nỗi buồn
bay qua bóng tối
tiếng đập cánh vu vơ.

tôi liếm vào môi,
tôi liếm vào răng,
tôi liếm vào âm u, nơi buồn nhất
mặt đất này,
thế kỷ này,
nơi tôi đi qua.

em hồn nhiên một nhan sắc,
đời nhầy nhụa những đồng tiền,
người khô héo một trái tim
sự thật thối rữa
trong những giọt máu bầm đen
con gián ngậm nỗi buồn chết trong bóng tối
cánh cửa khép hư vô.


LÁ CỎ ĐÊM XANH

 
 

ngày lưu đày giữa lặng im
cô đơn giữa mực và máu
nhớ hoa sứ và tiếng cười thủy tinh tôi trẻ dại
ký ức tôi,
là vũng nước tù đọng,
bẩn thỉu
soi bóng ngã nhoài dĩ vãng,
một cuộc đời bâng quơ
ngày đi qua những trưa vàng, đêm xanh
sầu khỏa thân dã thú.

nỗi buồn tươi non như lá cỏ
đêm xanh mộng mị,
vỉa hè công viên
tôi thầm đếm những ngọn gió buốt,
trận cuồng phong nào thổi qua,
trống rỗng,
đôi mắt đời tàn bạo
nơi đâu,
vầng trăng non treo trên đầu tôi,
ngọn lưỡi kiếm sắc của định mệnh,
mưu toan rình rập,
tơi tả kiếp người.

chết lưu đày giữa lặng im
cô đơn giữa mực và máu.

là con chó,
tôi ngáp,
nước mắt lăn trên má và tôi nuốt lấy,
những cuồng phong kiếp người.


MẢNH XƯƠNG MÙA ĐÔNG

 
 

em nằm khép cửa tồn sinh
tôi nghe xương máu rùng mình thiết tha
lạnh trăm năm, một tiếng gà
lạnh nghìn năm một bài ca luân hồi
vui buồn tôi đối diện tôi
một linh hồn nhỏ nát vùi trong mưa.


THIẾU NỮ, HOA QUỲ, VÀ TIẾNG CHIM

 
 

anh ở tạm thành phố này một tháng
tập làm quen với những con đường
đi và về, chỉ có một mình anh
hết đọc sách lại lăn khèo ra ngủ
nhiều lúc vô tình đọc tờ thư cũ
nhớ sao là nhớ, những mùa xưa
em bây giờ buồn lắm phải không V.

có con chim đậu hờ bên cửa sổ
buổi chiều, anh đứng ngóng trời xanh
những ngọn đồi xa nằm khuất trong sương
em vời vợi giữa lòng đêm phố nhỏ.

tiếc là tiếc ta không còn tuổi trẻ
để dễ dàng tìm kiếm một tương lai
đời anh như một gốc anh đào
nằm khẳng khiu giữa mùa tháng chạp.

sống thì ở nơi nào mà chẳng sống
buồn thì chuyện chi mà chẳng buồn
anh co ro nơi một căn gác xép
muốn quên đi tất cả muộn phiền
nhiều khi tiếc mình không còn thơ dại
để hồn nhiên níu giữ một niềm tin.

có nhiều lúc anh nhớ sông nhớ biển
bèn ngẩn ngơ ra đứng ven hồ
nhưng tức thay lũ hoa quỳ quái ác
nở diu dàng như muốn trêu anh
(ý là nhớ em áo vàng thuở nọ
có nụ cười như cả một bình minh).

đêm qua, cơn mưa về tầm tã,
mưa như dao nhọn hoắc phủ quanh đời
lúc nửa đêm, anh giật mình thức giấc
bàng hoàng trông một cánh sao rơi.

1972


TỪ BIỆT

 
 

rồi đời sống sẽ cuốn ta đi,
như những ngọn nắng tan hút giữa chiều
em còn lại trong tôi,
là nỗi đau thắp đầy trong mắt
chưa một lần,
tôi nói với em,
niềm chua xót của gã thanh niên
có nhiều mộng tưởng
giữa một đời sống buồn rầu,
như những cánh hoa cúc héo úa,
co ro trong lọ sứ.
nhiều đêm,
trong bóng tối,
tôi gọi tên một người
với ký ức mịt mù trong đôi mắt sâu thẳm,
đôi mắt có nhiều tầng bóng tối thắp lên,
đôi mắt,
có quá khứ hồng như bếp lửa.


tôi đã tìm kiếm
trong tro than của tuyệt vọng,
chút niềm tin nhỏ nhoi cho cuộc sống mình
đó là em,
rực rỡ như màu trăng rằm
thắp giữa lòng tôi
ánh sáng của hạnh phúc,
và những niềm hy vọng,
xưa cũ.

hạnh phúc trôi như gió,
tôi cúi đầu trước những ly rượu buồn bã
thành phố với những ngọn đèn,
mọc lên màu xám,
phủ kín vòm xanh,
những hàng cây
vĩnh biệt,
nụ môi hôn chua xót,
ta giã từ nhau trong giấc mộng thơm ngát,
nỗi buồn đọng thành cặn rượu.

làm sao tôi quên được em
giữa quãng đèo dài hun hút,
nơi sương mù đổ xuống buổi chiều
giữa quãng đèo dài hun hút,
nơi tôi treo đời,
trên sợi chỉ căng định mệnh
tôi đã bật khóc,
khi đọc những dòng chữ đơn sơ
ghi trên vách đá:
“Diên ơi!”
một người nào đó có tâm trạng như tôi,
người yêu là vết thương,
nhói trong trí nhớ…

tôi hình dung đời sống qua biểu tượng
bánh mì và hoa hồng,
bánh thì đắng và hoa thì tàn úa,
thôi,
từ biệt,
từ biệt,
xin được uống tất cả những cặn rượu còn sót.

1980


BACCHUS ET AL.

 
 

trên con thuyền bềnh bồng
của tửu thần Bacchus,
chàng Pinot đứng ngắm trời
tương tư chiếc lá nho đen,
vườn địa đàng,
trên những bức tranh Eva,
đầy cám dỗ.

sóng sánh Bourbon, Whisky,
chin vàng,
trong chiếc thùng gỗ sồi,
bơi qua Địa Trung Hải.

những Brandy, Cognac
ngồi lịch sự giữa đám Tequila,
Chàng Captain Morgan nón rộng vành,
so kiếm cùng hải tặc.

bước qua những chiếc nút chai nhẹ tênh,
mấy tay bạn già,
rủ nhau,
nghe tiếng thì thầm,
hồn rượu vỗ cánh.


 

Khiêm Lê Trung


___________________________________________
(1) Chúng tôi post Chùm Thơ Khiêm Lê Trung phần 3 tiếp theo hai mươi lăm bài thơ trong tập thơ 100 bài của anh.