Chùm Thơ Khiêm Lê Trung IV (1)

 
 

Khiêm Lê Trung (1955-2023).

Portrait by TruongdinhUyen

Lê Trung Khiêm là thành viên Nhóm Nghiên Cứu Triết học thuở còn học đại học Văn Khoa Sài Gòn thập niên 70s thế kỷ trước. Anh là một người làm thơ, lúc bấy giờ với bút hiệu Hồ Miên Tịnh. Lúc còn ở VN, anh có in thơ chung cùng một số bạn cũ với bút hiệu Khiêm Lê Trung. Năm 1999, anh sang Mỹ cùng gia đình và thỉnh thoảng đóng góp một vài bài thơ với bằng hữu Triết Văn. Anh thu hẹp sinh hoạt vì hoàn cảnh sức khỏe và gia đình. Chúng tôi vừa nhận được tập thơ 100 bài của anh, xin post từng phần lên trang web cùng bạn đọc. Có một số bài thơ vốn đã đưa lên trietvan.com tuy nhiên trong tập thơ này anh đã sửa, hiệu đính hay cập nhật lại một số bài thơ cũ. Khiêm Lê Trung làm thơ tự do, bút pháp tượng trưng đẫm nét siêu thực mới lạ. Phần lớn thơ anh là những mảnh hiện thực hay ký ức tách rời từ một xúc cảm thực tại bất chợt, khao khát tìm lại hay mô tả thứ hạnh phúc lẫn đau đớn lẻ loi một thời nào đó mà thời gian đã từng bước xóa nhòa…

Trong khi chuẩn bị post Chùm thơ Khiêm Lê Trung 4, chúng tôi được tin buồn của anh. Khiêm Lê Trung mất vì bệnh hiểm nghèo vào ngày 28 tháng 1 năm 2023 sau hơn một năm chữa trị. Chúng tôi tất cả thành viên Nhóm Nghiên Cứu Triết học đại học Văn Khoa Sài Gòn trước 30 tháng Tư năm 1975 và thân hữu, thành kính thắp nén hương tưởng niệm người bạn thân yêu một đời và mong anh bình yên nơi thế giới bên kia.



E. E. CUMMINGS

 
 

tôi bay giữa bầu trời,
nhấp nhô,
linh hồn xanh của lá.

những ngày chán phèo,
ngồi quanh giữa trí nhớ ngầu đục,
những ký tự như đám cháy rừng,
thả tàn tro xuống đời,
tôi,
một đời sống vẽ trên mặt phẳng,
không buồn hơn tiếng thở dài.

chẳng còn chiếc bóng nào,
hắt vội,
trên vách đá dựng.

love dreams nature and death,
death dreams nature love.

những bóng chữ của E. E. Cummings,
thoát hiện,
như bước chân loài thú hoang,
rình rập,
nơi vực thẳm bóng tối.

những chùm hoa lilac tím màu,
phơi sắc buồn,
trên giọt chuông ngân thánh thót.


TRÊN ĐƯỜNG VỀ FORT WORTH

 
 

biển tan vào mây trời
xanh biếc
lặng lẽ,
những đám mây bay dưới thấp
tôi nhìn cuộc đời trong veo
qua ô cửa nhỏ bé,
thành phố mờ dần theo đường bay.

qua những vùng đất đá cằn khô,
hoang vu bạt ngàn,
nắng dần tắt.

những thành phố hiện lên
giữa bềnh bồng ánh sáng
trôi hư ảo,
dưới đôi cánh bay.

leo lét ngọn lửa khuya,
những cánh rừng đêm
nhòa trong bóng tối.

hồn tôi như sợi dây đàn,
chùng reo,
những âm thanh thất lạc,
nhớ tiếng thạch sùng tắc lưỡi giữa khuya,
trên tường vách hắt hiu,
của ngôi nhà cũ,
có màu vôi nhạt nhòa,
thổi bụi cay lên mắt.

tôi vẫn thường ngồi một mình
vào cuối đêm,
nơi khoảng sân vườn trên tầng cao
nhìn thành phố bình yên,
trên những nóc mái lô nhô dưới thấp
giữa mùi hương nguyệt quế
ngát thơm
thả vào đêm,
bâng quơ nhiều ý nghĩ.

nhớ những đêm rượu khuya cùng bạn bè,
ấm áp ngọn than hồng,
ngời cháy.
nhớ Đạt và đôi giày Mocassin của chàng,
dáng tựa con thuyền trôi,
bùi ngùi,
khi nhắc về Đơn Dương, Đa Thọ
có đôi đường ống của con đập Đa Nhim,
như đôi trăn trườn qua vách núi,
qua khoảng đèo quanh co,
bềnh bồng những vạt mây,
bóng tôi đi giữa non nước mây trời,
giữa chiều nắng lạnh.

trôi qua bến đời nào?
con dốc lao đao của thời tuổi trẻ
tôi chôn giấc mơ đời,
trong đôi mắt ai,
ngày ấy.

co ro trong chiếc áo màu len xám
tôi lạc lõng trong đêm,
trên đường về Fort Worth.
thành phố chìm sâu trong giấc ngủ,
riêng tôi,
đầy thao thức,
thèm hơi ấm ly rượu khuya.


…VÀ TÔI,
TRÊN MẢNH ĐỜI RÃ MỤC

 
 

ngồi một mình,
nơi cuối đêm.
trong tiếng hát lênh đênh của nỗi nhớ
tiếng hát,
như từ một cõi đời xa hút,
trôi về
thênh thang,
giữa mảnh hồn lá mục…
“tôi đã yêu em
trong mùa gió,
khi lá cây khô bay đầy ngõ” (*)


ký ức chợt đổ dài theo bóng đêm,
lung linh,
ngọn than hồng,
ngày em đưa tay
níu đời tôi,
đơn độc.

như vệt khói bay lưng trời,
vàng phai trong nắng,
những tháng năm mùa cũ,
như xác lá khô,
cuốn qua đời anh,
đầy thương tích.

(*) Ca từ của Trịnh Công Sơn.


CỎ LÁ HƯ KHÔNG

Gửi anh Rừng, Phạm Chu Sa và Nguyễn Đình Thuần.
 
 

nằm trên cỏ,
nghĩ quẩn quanh
thấy ta và cỏ tan nhanh vô cùng

mặt trời vừa mới hừng đông
giật mình lại thấy hư không xuống rồi

à ơi,
chiếc bóng nằm nôi
phất phơ gậy trúc,
ta,
rồi tan theo…


SAN FRANCISCO,
MÙA XANH LÁ BIẾC.

 
 

San Francisco,
những đêm phố cười vui mắt biếc,
thở mộng
trên lồng ngực
những ngày hè ngát thơm,
nhịp quanh co trên lối mòn Sutro,
hàng cây táo dại bên đường,
rộn ràng khoe sắc thắm.

San Francisco,
niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nơi căn phòng ấm,
sau ô cửa kính
tôi đứng lặng nhìn,
đêm xuống mơ hồ trên những ngõ phố yên tĩnh
mờ phai trong sương,
nhớ những phố đêm Đà Lạt, Sài Gòn
chập chùng huyễn mộng.

San Francisco,
những ngày phất phơ trên khu phố tàu nhộn nhịp
thả bước vội qua Portsmouth
lặng ngắm mây bay
nhẹ trôi,
đời mình,
bên những lão già ngồi thong thả đánh cờ,
hay nhịp nhàng múa tai- chi
dưới vòm xanh lá biếc…

San Francisco,
không còn những chuyến tàu điện hối hả,
những buổi sáng café yên tĩnh
nơi thư viện,
trên con dốc Parnassus,
những đêm vui rất trẻ,
thả đời mình trên bọt sóng
nơi cabaret,
những nữ vũ công
nhẹ thoắt bước liêu trai
mơ hồ,
như bước ra,
từ tranh Degas


San Francisco,
nhịp đời như khói trôi …
chỉ còn bóng
chiếc cầu đỏ,
băng qua sương mù
và những âm thanh rất buồn
gõ vào đêm,
giăng ngang trí nhớ.


MNEMOSYNE

 
 

tôi vẽ gương mặt nàng
trên bóng tối đau nhức
khi trí nhớ tôi nhẹ bước phiêu du
từ giấc mơ này,
qua giấc mơ khác.

người đàn bà đẹp nhất trần gian,
đã chết.
thân xác,
như cánh rong dại,
dạt trôi,
chỉ còn lại,
những ký tự ẩm mốc,
bốc mùi,
trên những trang sách ám khói.

như người phu đào huyệt,
tôi lặng lẽ
bước qua,
những ngôi mộ chữ:
mộ của Dante và Rabelais,
Cervantes,Shakespeare…
tất cả,
tan theo giấc mơ,
phủ đầy tro tàn và cỏ dại…

là kẻ đánh mất hồn thiêng,
tôi lạc bước,
giữa một thế giới hoang vu, trống rỗng
và chiếc bóng tôi,
chập chùng,
trôi,
theo xác những con chữ
thối rữa,
trên giòng sông mê bẩn đục. …



MERRY CHRISTMAS

(Chúc mừng giáng sinh và năm mới cho tất cả những người bạn tôi) …
 
 

Los Angeles mưa!
Fullerton mưa!
những sợi mưa lướt thướt trôi dọc trên mái ngói,
những giọt mưa hiếm hoi - rét lạnh
trong mùa lễ hội,
trên miền đất quanh năm nắng ấm.

những ngôi nhà được trang hoàng ấm áp,
như ước mơ trôi theo giòng chảy
trong ánh sáng nhấp nháy,
của những sợi dây đèn
giăng mắc,
nơi sân vườn,
trên nóc mái.

lại thêm một ngọn nến cho đời ta!
Merry Christmas!
Happy New Year!

tôi chợt nhớ về,
chiếc đèn lồng hình ngôi sao,
ngọn nến lung linh của thời thơ dại,
đêm giáng sinh bình yên
nơi thành phố nhỏ,
con đường đêm lá mượt như ánh trăng,
bài ca đêm thánh vô cùng,
hang đá Bethlehem ngời sáng.

và ai kia như chiếc bóng tôi?
nhỏ nhoi,
bước trên những lối mòn
thơm mùi hoa dại,
có tiếng đập cánh của đàn bướm
bay đùa,
trong ngày nắng ấm.

và ai kia như tuổi thơ tôi?
trần truồng,
lấm lem những vệt nắng
trên bờ sông đầy cát


Merry Christmas!
Happy New Year!
tôi hân hoan đón chờ một đời sống bắt đầu,
gieo ánh sáng phục sinh và niềm tin cứu rỗi


SAGUARO,
NHÁNH XƯƠNG MÙA ĐÔNG

 
 

chìm trong hồn mắt sâu
những ly rượu cạn
bóng tối không mùa

thấp thoáng,
những đỉnh ngọn núi tuyết
chập chùng,
như sa mạc trắng xóa


khi anh nhận chân ra tình yêu ấy
thì em ơi,
tóc chúng mình,
đã không còn xanh nữa!

đời ta,
như vạt nắng chiều bay vội,
trên chiếc bóng cô đơn của những nhánh xương rồng Saguaro
giữa miền đất hoang vu, hiu quạnh

trơ ngọn gai sắc
những nhánh xương đau mòn,
trên thân xác rệu rã…


OASIS OF PEACE ỐC ĐẢO BÌNH YÊN

 
 

tôi bước qua mùa xanh
bỏ quên
nơi chân trời ký ức,
trên bóng lá mượt
những giấc mơ oằn cong
như cành nhánh ô liu sần sùi,
mọc hoang nơi vườn đá.

tôi bước qua đêm thiêng,
nghe tiếng chân ai lặng lẽ,
vườn Gethsemane,
bóng in nghiêng bờ đá
mồ hôi tràn tuôn trên thịt da yếu đuối
khô đọng,
như giọt máu đỏ tươi
buồn đau rơi xuống đất

nhớ gì giòng sông đời mình!
tiếng đàn reo trên cành dương liễu
babylon dạt trôi
mù mù tiếng kinh cầu
những đêm xám sợ hãi

tôi qua miền đất thiêng
chỉ còn lại,
màu trời hoang phế tích
những âm thanh rền vang trên vách tường than khóc
lấp lánh,
như muôn triệu vì sao.

chìm theo phương viễn mộng nào?
hồn tôi ơi!
nơi triền dốc
bên kia khu vườn
những cánh hoa thạch thảo
rung chuông
tím mong manh nỗi nhớ.


BUỔI CHIỀU CÒN LẠI

 
 

ngày chơi vơi sắc đỏ
những bông hoa sẫm màu huyết dụ.

tôi nâng niu trí nhớ
sợi tóc mai nhẹ xòa bên vầng trán bướng bỉnh
hồn nhiên bay đùa
trên tà áo xanh
bờ nắng xế
bâng quơ
tiếng gà gáy trưa

buổi chiều còn lại
như thể,
hư vô chầm chậm dâng kín.


DAPHNEDEWS,
GIỌT NGÀN SƯƠNG RỤNG

 
 

bài thơ nở trong tịch lặng
như bông hoa dại,
run trong gió.

tôi mở cửa đời mình,
mặc cho gió mưa tràn vào

tiếng cười trẻ thơ
bay đậu trên những trang sách
đỉnh chuông reo,
con gà gáy thức.

đàn thiên nga bơi qua mặt hồ,
như những đóa vô vi
bập bềnh ánh sáng.


HẠNH NGÂN MÙA CŨ

 
 

em hẹn tôi chờ gốc bưởi
tôi lại đến nhầm vườn chanh
tôi con ốc sên bò chậm
và em, như quả cam vàng.

em hẹn chờ tôi gốc liễu
tôi lại đến nhầm thùy dương
đường khuya âm u dế gáy,
đom đóm lòe bay cuối vườn.

tôi đi qua rừng táo dại
đâu rồi cánh bướm mùa xa?
bên trời hoa lê nở trắng
bâng khuâng tìm gốc sim già.


PHÒNG X, BUỒN VÀ NGÁP

 
 

hạnh phúc như những giọt nước lăn chậm
trên đôi mắt mệt mỏi,
trên râu tóc,
những sợi lông ướt mềm
nằm bẹp,
bên dưới lớp bọt trắng
nhìn vào gương soi,
gã chán ngấy khuôn mặt thoảng hiện nơi đấy.

nổi ám ảnh thường trực mọc lên sau gáy:
gương mặt lạnh lẽo,
với trang phục
màu cứt ngựa.
mẹ kiếp,
những con vẹt đuôi dài
có ánh mắt ranh mãnh- láu cá
với chiếc mỏ cong,
như những tên ma cạo
léo nhéo inh ỏi.

gã nhắm mắt
buồn và ngáp,
nhớ bâng quơ ánh mắt ngơ ngác của bầy trẻ,
những con chó giỡn đùa cùng bóng trăng
nơi chân trời đầy lau trắng,
có ước mơ như viên kẹo the
tan trên đầu lưỡi.

gối đầu trên những trang sách
gã lắng nghe,
lời thầm thì của bụi tro
bay lên từ những trang giấy trắng tinh khiết
những con chữ phiêu du
giữa mộng và thực,
nơi cuộc đời bọt bèo như vết mực hoen ố.

trong giấc ngủ mộng mị,
gã nuốt chửng những que diêm vào bụng
rồi thở ra,
màu ánh sáng xanh buốt
bay qua những cánh cửa rỉ sét,
bay qua thời gian,
bằng đôi cánh đánh cắp
của một thiên thần lơ đễnh.


BUỔI CHIỀU SKAGWAY

 
 

những chiếc lá reo
thì thầm,
trong nắng vàng,
nơi cánh rừng aspen.

mùa này,
tuyết đã bắt đầu cháy tan
bên triền vách núi,
buổi chiều khói đọng trên màu mắt cay bóng tối
những ngã đời nhòa,
quạnh hiu
những đêm trắng.

đâu bóng quê nhà?
nhớ tiếng hát buồn tênh của phố mưa,
những sợi mưa rét mướt,
trong đêm xanh nguyệt cầm,
những âm thanh vỡ lung linh
chập chùng mộng đắng:

“anh chờ em,
từng đêm đã quen.
ngoài sông vắng,
cây lá ngã nghiêng…” (*)

này em!
hồn tôi như rừng cây lá rung,
aspen,
trút gió.

__________________________
(*) nhạc Tôn Thất Lập


VÁCH ĐÁ SƯƠNG MÙ

 
 

buổi chiều
có chim sẻ và những giấc mơ bay về
đậu trên phố nắng

thời gian mãi xa bến bờ
níu đôi cánh vỗ
mộng chân như
phất phơ đùa trên ngọn lau

những ký tự trắng xóa
nhẹ trôi như mây trời
bay trắng đời ta

hình hài kia,
viên cuội nhỏ lấp lánh
nơi mặt nước trong suốt dĩ vãng


CHARMOMILE,
NGÀY XANH TRĨU MỘNG

 
 

đi giữa lòng đất đai
Hy Lạp sâu
hồn anh
cây sồi già
ngực xanh trĩu mộng.

bạt ngàn đá dựng trầm tư
trên lối về
những khu vườn ô liu xanh biếc
biển lấp lánh màu ngọc
rì rào…
những vệt sóng,
cất tiếng hát buồn tênh ru đời trên cát.

bâng quơ giữa có và không,
hư và thực,
anh ném vội đời mình
hòn đá
lăn
xuống biển.

những ngôi nhà chơi vơi nơi lũng thấp
thấp thoáng bên sườn núi
gió thổi đùa trong nắng ấm
bất chợt dĩ vãng,
những vọng âm từ nghìn xưa
bay về,
rền vang,
trong hồn đất đá cũ…

linh hồn tôi
những sẻ chia
những khoảnh khắc bất chợt của đời sống
bất chợt vui,
bất chợt buồn,
bất chợt những khuôn mặt người

hạnh phúc tôi dịu dàng
như gương mặt người thiếu nữ
ấm áp nụ cười
tựa hồ,
những đóa chamomile,
ủ mộng,
ngát thơm.


BUỔI CHIỀU CEZANNE

 
 

với sự bất cẩn,
hắn đánh thức ký ức,
bằng mẩu ánh sáng nhỏ nhoi,
của một ngọn nến.

buổi chiều xanh,
xanh nhạt nhòa Cezanne,
nhớ đóa hồng và những cánh môi hôn,
ngủ vùi trong mộng đắng.


trong hồn tính của kẻ phiêu du,
hắn thầm nghĩ bâng quơ,
làm thơ,
là trò chuyện với một người,
một người,
không như những người khác!


GJIROKASTRA,
PHỐ ĐÁ TRẦM TƯ

 
 

dưới khoảng trời xanh nụ biếc,
lá reo chuông.
những con đường đá cũ mòn,
thở lung linh bóng nắng.


buổi sáng,
những lão già vẫn thường ngồi đấy,
nơi hàng hiên,
những quán cà phê dọc theo con phố,
thong thả chuyện vãn.
những câu chuyện tầm phào,
trời ơi- đất hỡi,
bâng quơ như cuộc đời,
rồi rủ nhau vào quán nhậu…

giữa ngổn ngang hồn đất đá cũ,
con mèo nằm im,
sưởi nắng.
xác hoa rụng như mưa trên những bờ thềm đá xám,
dưới mái hiên,
gió mời gọi…
xao xuyến.

tôi bắt gặp nơi đây,
những mảnh đời rất cũ.
những ngọn núi đứng trầm tư bên kia thung lũng,
chút nắng hanh trên lối đi của bầy dê núi,
bước cong cong,
ngực nõn,
nhịp chuông reo,
leng keng…

Ồ Gjirokastra!
phố hoang đường như cổ tích!
có hay,
tôi!
mộng về đâu?
về đâu?



CANNES,
PHỐ CŨ, HỒN XƯA.

 
 

một ngày thong thả
dạo bước,
trên khu phố cổ Le Suquet,
lắng nghe,
hồn đá cũ,
thở quanh co,
trên những con đường đá lát,
dài và hẹp.

nỗi buồn khô trôi theo gót giầy,
và mùi biển mặn trên tóc,
thoảng hơi ấm,
nắng và gió Địa Trung Hải.

khu phố chợ Forville
màu vôi hồng,
như một gợi nhắc,
về những năm tháng xa xưa,
chốn quê nhà,
những buổi chợ phiên ngày thơ ấu,
một Saigon của bụi và gió,
hay Đà Lạt của ngày nắng sớm,
êm đềm tiếng lá reo,
với Domaine de Marie,
và phố hẹp…

hồn tôi,
như đóa hoa bình yên,
run trong nắng sớm.


D.C., JULY 4, 2019

 
 


những cánh rừng xanh mướt
trôi xuôi,
theo con đường dài
Potomac hiền hòa,như tấm lưng trần,
phơi trong nắng ấm

tôi bước chậm giữa D.C.
xuôi ngược giòng đời
tháp bút chì nghiêng soi,
trên bức tường đá đen loang nắng
những pho tượng lặng câm in trên nền trời,
dáng oai nghiêm,
người lính trận,

lại nhớ về một thời đàn diều hâu gãy cánh
cuộc chiến tranh tang thương.



MAMMOTH,
TUYẾT THÁNG BA

 
 

giữa trời tuyết tháng ba
nhớ tiếng đàn trầm,
và giọng hát buồn tênh của Eva Cassidy:

“Somewhere over the rainbow
way up high
there’s a land that I’ve heard of
once in a lullaby.”

những âm thanh dịu dàng
gõ vào tim
niềm hối tiếc thanh thản…
“and the dreams that you dare to
Oh why, oh why can’t I?”

những ký tự trắng xóa
nhẹ trôi như mây trời,
bay trắng đời ta.



AULANI,
ĐƯỜNG PHƯỢNG BAY…

 
 

Aulani,
những ngày hè thong thả
bước rong trên những con đường
thấp thoáng màu phượng đỏ
giữa một thiên nhiên thuần khiết
và những bông hoa mời gọi,
cám dỗ

A ha!
nơi chiếc bóng cũ kỹ tôi
ảo mộng tan thành khói,
trên tấm áo chân như vi diệu…


THE HEADLESS MINSTREL
NGƯỜI HÁT RONG CỤT ĐẦU

(Nhớ về Paul Celan)
 
 

người hát rong cụt đầu
trong ngôi nhà lãng quên

những lời thơ như máu
và nước mắt
của những giấc mộng đắng

“lời thơ,
là một thông điệp đóng vào chai
thả trôi trên biển sóng xô dạt
để rồi,
một ngày kia,
sẽ trôi về,
một bến bờ nào đó
nơi trái tim con người.”(1)

tìm hơi ấm người mình yêu
trong đêm tối
chỉ còn lại chiếc gương soi,
khuôn mặt thời gian đầy vết sẹo.

buông trí nhớ về đâu?
giữa tro tàn và tan hoang
nơi mặt đất kia,
với trái tim đầy thương tích.

“hãy đưa tôi đến sông Seine
cùng nhau ngắm dòng nước xoáy
lâu,
thật lâu,
đến khi chúng ta
hóa thànhnhững con cá nhỏ bé
bơi lội tung tăng
để tìm thấy nhau một lần nữa…”(2)

nhai và nuốt sạch dĩ vãng
làm chiếc bóng
dửng dưng
nhảy xuống dòng sông
trôi qua thành phố.

________________________________________
(1) Diễn ý lời phát biểu của Paul Celan.
(2) Diễn ý lời trong thư của Ingeborg Bachmann, gửi cho Paul Celan.


SORRENTO,
NHỮNG MÙA GIÓ LANG THANG.

 
 

bước trở về Sorrento,
nỗi cô đơn như những cánh hoa dại
mọc lan
trên những lối mòn nơi sườn dốc
những khu vườn ô liu xanh biếc
thấp thoáng lá mượt
giữa lồng lộng mây trời
dáng núi
và biển xanh…

hồn tôi,
reo xanh
theo những cánh rừng ô liu
gợi nhớ về
Gethsemane,
vọng âm của lời kinh cầu
và những nỗi đau trần gian,
như ngày tháng đóng đinh
nơi dáng ngồi của cha tôi
trong căn nhà nhỏ…

đứng bồi hồi bên chân tượng Tasso
giữa quảng trường mang tên người thi sĩ ấy
nhìn quanh,
như vẫn còn đâu đây,
âm vang những bước chân người xưa,
thấp thoáng
gương mặt dĩ vãng:
Lord Byron,
Maxim Gorky,
John Keats…

Ô hay,
chút hương lạ của tình yêu
bay choàng
trên mảnh đời tro bụi!

tôi còn lại những giấc mộng nào
giữa ngổn ngang hồn đất đá cũ?

10/2019


"The heart is a lonely hunter that hunts on a Bundoora hill"

gửi Huy Tưởng
 
 

ẩn mình sau những con chữ
tôi bắt gặp,
một trái tim nguyên vẹn
tràn tươi xúc động
của người thi sĩ ấy


giữa thấp thoáng những gương mặt bạn bè
“những màu âm xô dạt”
tôi nhìn thấy,
hình hài và bản thể của những giấc mộng
những đóa mộng thơm ngát
lấp lánh,
trong tiếng lá reo như giọt chuông


nhớ và nhớ,
mái đầu xù và chiếc áo nâu sồng của Nhan,
giấc mơ dã quì của Đạt,
nụ cười hóm của chàng Huy sau cặp kính trắng
Godot là khoảng trời mây trắng, bình thản,
những đêm hoang
những ngõ đời hun hút trí nhớ…
“còn đợi chờ gì
một ngày mai vắng liễu
một bình minh tắt nụ. lênh đênh.” (1)

trong cùng thẳm linh hồn chúng ta,
trái tim là kẻ săn đuổi cô đơn

Vâng,
trái tim chàng,
suốt đời là kẻ săn đuổi cô đơn
“the heart is a lonely hunter
that hunts on a Bundoora hill “ (2)&(3)

_______________________________________
(1) thơ Huy Tưởng (Những màu âm xô dạt)
(2) mượn lời thơ William Sharp (The Lonely Hunter)
(3) Bundoora là nơi ngụ cư của Huy Tưởng.


PANTA RHEI,
GIỌT NƯỚC SÔNG TRÔI.

“No man ever steps in the same river twice.”
(Heraclitus)
 
 

viết nghìn câu thơ
tựa hồ vẽ bóng
chiếc bóng ma trôi!

năm xưa, tôi tắm bến sông nầy
hôm qua, tôi tắm bến sông kia
rồi một ngày mai tôi tắm hết
những bến sông trôi giữa cuộc đời.

những bến sông của miền xa vắng
tháng ngày qua, mòn rã gót chân,
trần gian
bước lạ,
tôi lùa bóng,
tắm những hai sông
chỉ một lần.

tôi ngồi vẽ bóng
chiếc bóng ma trôi
phất phơ cỏ lá
giữa đất và trời.

Barcelona
Oct. 2019


8/ 23/2020
IN MEMORY OF MY FATHER

“No man ever steps in the same river twice.”
(Heraclitus)
 
 


những hồn ma
giấu,
sau bờ cỏ
nhẹ bước, ta về giữa lãng quên.

nơi đây,
một nấm mồ của cha.
nghiêng vai,
hạt bụi nhớ quê nhà,
cõi riêng, một suối trời mây trắng,
bát ngát mùa xanh,
rực thắm hoa…


 

Khiêm Lê Trung


___________________________________________
(1) Chúng tôi post Chùm Thơ Khiêm Lê Trung phần 4 tiếp theo hai mươi lăm bài thơ trong tập thơ 100 bài của anh.