Ta Về Nhớ Mãi Sông Ray

 
 

Ta khách lạ ngỡ ngàng mà say đắm
Chiều sông Ray ai thả khói đốt đồng
Vào vụ mới lúa hẹn hò xanh thắm
Cầu đá Bàn hoa vải trắng bâng khuâng

Về Xuân Tây đường nhấp nhô dằn xóc
Phía Mây Tàu ta thẳng hướng xe bon
Ơi ngây ngất hương chiều hay hương tóc
Em ngại ngùng không níu chặt vòng ôm

Ồ bất chợt như chiêm bao giữa ngọ
Những đôi tà phơ phất tiếng cười theo
Và ta hiểu vì sao em gắn bó
Đất quê nghèo sâu thẳm một tình yêu

Đỉnh Mây Nổi mây chiều trôi lảng đãng
Như rượu đào chưa nhấp đã nghe say
Bên suối Nhát em thẹn thùng đến hẹn
Để khi về ta nhớ mãi sông Ray

Sông Ray 1988

 

Nguyễn Nguyên Phượng