Bóng Ảo

Cảm tác khi đọc Người Ăn Gió của nhà văn Phan Nhật Chiêu

 
 
 

oo
Những chiếc bóng mãi miết tìm đuổi nhau trên cái vòng tròn rỗng, khép chặt. Tháng tư năm nào cũng giống như năm nào, trời nắng sáng trong vắt, biếc một màu xanh chói rực. Khi nắng đến mang những đám tơ vàng nặng trĩu trên lưng, nàng quyết giam mình trong căn phòng rộng, nhìn qua khung cửa để hé, tìm bóng có vờn qua chăng.
Ngày qua ngày trôi. Nắng càng lúc càng gay gắt, oi ả, bức bối. Trái tim nắng muốn tỏa cho hết, cho đến tận cùng một lần sự rung động mãnh liệt của mùa. Nàng ước được rát bỏng theo nắng cuộc sống đơn điệu vẫn hững hờ bày trải. Không tăm tích. Bóng cháy theo nắng có lẽ là đã lâu lắm rồi.

oo
Nàng chảy nước mắt. Chú chim sâu đậu trên cành liễu trước cửa phòng nhảy nhót, lơ láo nhìn nàng giễu cợt hót: Ôi hãy để tôi yêu tình yêu của tôi / cho riêng mình tôi thôi / Và tự nhận biết cái mà mình biết / cho một thế giới không hay không biết / Không có ai chứng kiến / một bóng ảo ghé chơi / Không nhìn thấy gì hết / thì không thấy thế thôi / Để cho tôi yêu tình yêu của tôi...(*). Ðầm đìa, càng lúc nước mắt nàng như suối chảy khiến nắng cũng động lòng sẩm mặt. Và, chú chim ngao ngán ngưng tiếng buồn tình cất cánh bay. Ngỡ vỡ òa được một cơn mưa, hóa ra những sợi nắng vươn hút những hạt nước mắt trên đôi má nàng, khô nóng. Cố bình tâm, nàng tìm đến những con chữ. Những con chữ quay cuồng, gạch xóa, hỗn độn đã giúp và cũng không giúp gì được cho nàng. Có Người Ðàn Ông Ăn Gió đang lùng tìm một Cô Nàng Ăn Ánh Trăng. Cuộc tìm kiếm vô vọng đến nỗi ông ta phải nhờ khắp trong thiên hạ phụ giúp. Nàng lại chực rơi nước mắt khi đọc lời nhắn tìm đau đáu của người đàn ông: “Nếu bạn có nhận ra nàng đâu đó thì hãy làm ơn, xin làm ơn báo cho tôi, người đã nhả ra nàng và để nàng lưu lạc trong cõi người ta”(**).

oo
Cõi người ta rộng lớn vô cùng, ông ấy biết nơi đâu để tìm đây. Còn Cô Nàng Ăn Ánh Trăng. Cô ấy mọng mảnh, siêu tục thế người trong cõi bụi bặm đời này sao dễ nhận ra. Những con chữ đổ nghiêng, tiếp tục quay, quất, trấn áp trí óc, con tim nàng. Người trong thiên hạ nghe thấy lời nhắn lạ của Người Ðàn Ông Ăn Gió hiếu kỳ đổ xô, chen chúc nhìn ngó, bình phẩm. Mỗi người một ý, bao nhiêu là ngôn từ uyên áo nở ra, khoe mẽ những tri thức cóp nhặt què quặt. Không ai trong họ nói đến việc tìm giúp Cô Nàng Ăn Ánh Trăng hộ người đàn ông. Rồi cũng như tất cả những chuyện xảy ra trong cái cõi người ta ồn ào và cạn cợt này, lời nhắn tìm của Người Ðàn Ông Ăn Gió dần đi vào lãng quên. Riêng những con chữ sẽ còn lại. Mãi còn lại, để một ngày, biết đâu Cô Nàng Ăn Ánh Trăng trong vòng xoay đời mải miết quay trở về, có dịp nhận thấy và cảm thấu.

oo
Bỗng dưng nàng bần thần lo lắng không biết rồi Cô Nàng Ăn Ánh Trăng có tiếp nhận nổi những con chữ đã bị vùi lấp quá lâu bởi bụi thời gian không. Khoảng cách nghiệt ngã thường chẳng buộc được hai bờ đã trôi của cuộc sống. Nàng hy vọng trong tuyệt vọng rằng, Người Ðàn Ông Ăn Gió kia hãy cứ ăn gió uống sương đi tìm trong thầm lặng khát tưởng. Bất chợt, nàng nghe rõ mồn một giọng ngân của ai xa ngái từ đâu vọng lại: Những phiến nắng trời xanh kia / chính vì đôi mắt em nhìn nên long lanh ngọc thạch / Mùa thơm nỗi nhớ xa xôi…(***). Những phiến nắng trời xanh tháng tư bên bờ người long lanh mắt nhớ ngọc thạch, còn ở bờ nàng ngún cháy một xuân xanh đi mất. Khô hạn, tàn héo đến buốt xót tâm can. Người đàn ông có môi cười trẻ thơ từ đâu bước ra. Bóng chàng làm tối sầm một khoảnh nắng rực cuồng trước mắt nàng. Là… là… anh đó ư? Nàng bổi hổi hỏi. Là… là… anh đó ư? Vẫn không thấy chàng trả lời. Chàng chỉ nhẹ nhếch môi yên lặng. Em… em… đã rất nhớ anh. Em… em… đã luôn mơ về anh. Em… em… đã mong được gặp anh… Giọng nàng lắp vấp, e dè như cô bé mười chín tuổi và những hạt nước mắt chực ứa trào đã ngăn không cho lời kịp thốt ra thêm nữa. Cúi xuống để nuốt nghẹn ngào và khi ngước lên thì nàng không còn trông thấy chàng. Chàng lặng lẽ biến mất, bất ngờ như khi bất chợt hiện ra. Bao giờ cũng vậy, chỉ một thoáng giây sương khói. Nàng lại mơ hồ nghe giọng ngân nga của ai văng vẳng từ xa vọng lại: Những phiến nắng trời xanh kia / chính vì đôi mắt em nhìn nên long lanh ngọc thạch / Mùa thơm nỗi nhớ xa xôi… Chàng đã đi. Chàng phải đi. Suốt đời chàng tự nguyện làm người cô lữ bươn tìm để chỉ mong được hóng nghe trăng khuya tâm sự mây nước trầm tư gió sương ưu lãng…(****). Vạt nắng vướng bên thềm như nhạt đi theo bóng khuất của chàng.

oo
nhớ cũng là khói
nhạt rồi như hạt nắng vương trên cành cây khô
nhạt rồi như sợi tóc mai buông buồn
che không lấp vầng trán lăn tăn xé ngang dọc
thôi thì cứ đi

Thôi thì cứ đi. Nắng tháng tư chói gắt thế nhưng khi đổ ập lên bóng nàng đã biến thành những hạt sương đẫm ướt, ngái nồng.

oo
Người Ðàn Ông Ăn Gió, ai đã nhả ra ông chắc phải nếm đủ đơn độc trên độc đạo nhân thế này.

 
 

12-4-2007

Nguyễn Kim Anh


====================
(*) & (**) Trích từ Người Ăn Gió Và Quả Chuông Bay Ði. Tập truyện ngắn, Nhật Chiêu, Nxb Hội Nhà Văn, HN, 2007.
(***) & (****) Mùa Không - Thơ