Chốn Vô Cùng

 
 

giữa đám đông không em anh biết tìm ai
phố quen hóa thành phố lạ
những chú sâu ngông nghênh chơi trò đu dây
quăng mình trên sợi tơ thả
buông dưới tàng phượng cười xòe vàng giọt lá

confetti phượng bay đầy không gian
bầm màu nắng quái thu phân
xa cuối đường cơn mưa đổ sập
róng riết cuốn phăng đám mây ngậm ngùi cố len qua vòm cây
anh biết tìm ai giữa đám đông không em

giữa đám đông không em anh biết tìm ai
khi nỗi nhớ chia từng ô vuông ngăn nắp
tuần tự xếp trong phai tàn trí tưởng biệt mù
thoảng hương cũ đồng vọng
bất lực thời gian đứng im
thì tiếc muộn cũng thừa


đành nhìn những chú sâu chơi trò đu dây
nhún nhảy theo từng giọt lá
gào gọi hát khúc vô cùng
trôi thêm lửng thững một mùa không


tháng mười

 

Nguyễn Kim Anh