quấn chân người những vạt mưa tháng mười hai
từ đôi mắt trời đen nhòe niềm vui hạnh ngộ
năm tháng bỗng ngưng thở nhìn tầm xuân vườn ai
bên góc tường phố cũ ngỡ ngàng chớm nụ
bầy chim sẻ ngây ngô yên lặng
thanh âm tắt nghẹn giữa đời
đông lạnh nên co ro xiêu đổ
song mưa nên mờ nhoẹt ánh nhìn
có nụ tầm xuân vườn ai xưa chưa kịp nở
ngang đời lữ khách bươn bả đi tìm
màu hoa ấy một sắc xanh xanh biếc
xanh tái tê buốt giá đôi buồng tim
là cổ tích tháng mười hai chưa phai trong trí nhớ
gửi gió bay theo mây cuốn lưng trời
nụ tầm xuân có phải vườn ai vừa hé
dẫu muộn qua bao thay đổi kiếp người
|