Hạ Mưa

 
 

trống rỗng
mắt lá nhìn cao xanh vệt mây loang
chiều đổ sập bức bối xám tro sợi tóc luồn ngang
qua chiêm bao quấn dòng đời trôi vội
rồi thả rơi lặng ngắt cuối đường

để em còn tìm anh
có hạt mưa làm chứng
chưa đến tháng mười một đông không từng gặp gỡ
vừa ngó lơi đã lạc mất rồi

giá con bướm vàng đậu đọt mù u
em chắc không nhớ
vạt bông cải trên cánh đồng thơ trẻ
mộc xinh nụ tình đầu tiên

môi xuân trinh gọi ngày thúc hối
nhớ buổi trao thẹn cỏ cây hờn
năm tháng đứng quanh triền sông cuộn chảy
còn về chi cho khô gió dông buồn

 

Nguyễn Kim Anh