những bông nắng héo hắt nỗi buồn rực
lên đôi mắt gánh thời gian người mang
giữa ngô nghê trí nhớ mờ mịt
chảy hiu hiu dòng đục quyện dòng trong
dìu nhau đất trời thắm nồng độ lượng
thầm thì giai điệu phù vân dịu dàng
xòe tay nâng thoảng hương xưa rụng
cố giữ toàn bích mặc thanh tân nở tàn
như chồi gọi cành khô người tìm người
chở trên ký ức đám cỏ nhung ngọc
rưng rức xanh hồn lá dại hoang huyền mặc
chẳng thể về bên suối cạn nguồn
hủy diệt tồn sinh cửu hằng biến giạt
gió sóc cuốn vội cuộn tơ vướng nhùng
trầm mê trăm năm hoa cười ủ hạt
hồn nhiên tách nứt mầm sống trùng trùng
về rồi đi tràn ngày dài tưởng tiếc
bao mùa nắng lạnh khẽ khàng rơi nguyên
về rồi đi vòng xoay mải miết
thương người hong tóc nuối phai xuân
|