|
những buổi sáng mù mờ thức tỉnh
giữa cơn lạnh se và nỗi hốt hoảng vì thêm một ngày vừa tới
không chờ không đợi
tháng chạp vẫn lừng lững về làm sâu thêm đôi mắt người buồn hiu
mắt buồn hiu nhưng miệng vẫn cười rất tươi đó thôi
có khóc bao giờ đâu trước mặt mọi người
thì đừng cợt báng nỗi muộn phiền phù phiếm
trong sâu khuất trái tim người đâu ai cũng giống như ai
hôm qua ta nhìn đóa sala ngát hương mà nhớ đến một chàng trai
thoáng sát na mỏng tang trong cuộc đời dài
ngậm ngùi đến buốt ê xương tủy
trong mảnh sân cô tịch của Đức Như Lai
có ba người đàn bà ngồi đếm bầy chim sẻ
cười
nụ cười tươi đâu kém nụ cười của hai vị ni trẻ
đang thơ thẩn ngồi uống café chờ đến giờ vào lớp học
ba người đàn bà cười
nào ai biết
những nụ cười lấp dòng nước mắt chực rơi
những mùa đã, đang trôi thảng thốt
nên chẳng nghĩa gì một tháng chạp hay giêng hai
cố hoàn tất cuộc dạo chơi không mong muốn
như một ngày sinh nhật nào bạn ta đã khóc
ước được chẳng bao giờ ngẫu nhiên có mặt trên đời
cuối cùng là tháng chạp
cuối cùng chỉ còn lại chúng ta
thắp nến soi nhìn hạnh phúc
những người đàn bà đa mang nỗi đau phù phiếm
những người đàn bà không chấp nhận già đi theo năm tháng
ngẩn ngẩn ngơ ngơ
cười
với bầy chim sẻ
đếm hoài không hết
Phù Dung
|