Liêu Xiêu Cùng Đông

 
 

những buổi sáng mù mờ thức tỉnh
giữa cơn lạnh se và nỗi hốt hoảng vì thêm một ngày vừa tới
không chờ không đợi
tháng chạp vẫn lừng lững về làm sâu thêm đôi mắt người buồn hiu

mắt buồn hiu nhưng miệng vẫn cười rất tươi đó thôi
có khóc bao giờ đâu trước mặt mọi người
thì đừng cợt báng nỗi muộn phiền phù phiếm
trong sâu khuất trái tim người đâu ai cũng giống như ai

hôm qua ta nhìn đóa sala ngát hương mà nhớ đến một chàng trai
thoáng sát na mỏng tang trong cuộc đời dài
ngậm ngùi đến buốt ê xương tủy
trong mảnh sân cô tịch của Đức Như Lai
có ba người đàn bà ngồi đếm bầy chim sẻ
cười
nụ cười tươi đâu kém nụ cười của hai vị ni trẻ
đang thơ thẩn ngồi uống café chờ đến giờ vào lớp học

ba người đàn bà cười
nào ai biết
những nụ cười lấp dòng nước mắt chực rơi

những mùa đã, đang trôi thảng thốt
nên chẳng nghĩa gì một tháng chạp hay giêng hai
cố hoàn tất cuộc dạo chơi không mong muốn
như một ngày sinh nhật nào bạn ta đã khóc
ước được chẳng bao giờ ngẫu nhiên có mặt trên đời

cuối cùng là tháng chạp
cuối cùng chỉ còn lại chúng ta
thắp nến soi nhìn hạnh phúc
những người đàn bà đa mang nỗi đau phù phiếm
những người đàn bà không chấp nhận già đi theo năm tháng
ngẩn ngẩn ngơ ngơ
cười
với bầy chim sẻ
đếm hoài không hết


Phù Dung

 
 

hân hoan phù dung run rẩy nở
sáng ấy xuân nồng tinh khôi
vệt nắng loang im trên đám cỏ
đón bước chân người ngập ngừng đi qua

chỉ thế một lần rồi thôi
trong tích tắc thời gian hoang huyễn
dấu xưa theo tháng năm phủ đầy tro bụi
điều gì sâu đắm khắc ghi trong trái tim ngoan độn
để bao nhiêu mưa nắng chẳng thể xóa nhòa

đóa phù dung kia không có phiên bản
tình yêu em không có phiên bản
nên sống trọn đời người anh vẫn chẳng thể nào thấu tận được đâu
tích tắc thời gian hoang huyễn từng bỏ qua
phút giây người tìm người và người bắt gặp người
thăm thẳm
một tâm hồn
thăm thẳm
một cung bậc rung ngân
hòa nhịp

không bao giờ nữa lần thứ hai

mây có lảng đảng bay mang theo những giọt nước trong đôi mắt đục mờ
in dấu thời gian hạn hữu
nơi chốn vô cùng một đóa phù dung từng run rẩy nở
không chứng nhân
biến nhòa trong bão gió cõi người
nên đó hẳn chính là tình yêu hay không tình yêu
thất lạc trái tim
chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội phân xẻ

và một đời người cứ thế buông trôi
vô vọng
kiếm tìm
hụt hơi cô độc
như chưa hề biết một đóa phù dung từng run rẩy nở
như chưa hề thấy vệt nắng loang im trên đám cỏ
buổi sáng nào xuân xa

 

Nguyễn Kim Anh