trong lãng quên ẩn chìm bên dưới đường rãnh nhỏ nằm xuôi cuối đuôi mắt
những sợi nhớ đăm đăm chồng lên màu thời gian nâu xốn xang của đất
không kịp trôi dẫu chỉ là thánh thót tiếng dương cầm trưa
như vội vã lẩn tránh đón mời tia nắng chiều sắp mất
rồi sẽ qua thôi giọt sương rơi ướt đẫm đóa quỳnh khuya
gió buổi ấy chừng cũng lạc theo mùa
nên trái tim dù đập nhịp run rẩy
cũng đành ép giấu trong ngăn kéo cũ của lòng sâu
mai hay hôm nay hay ngày qua
còn có nghĩa gì đâu mảnh trăng chia lẻ
vờ như không biết cánh hạc vàng xưa đã bay tìm ngàn lau sậy Anh Vũ
nỗ lực khôn nguôi vô vọng đoái chờ
trong mắt trống ánh trông tìm thôi sẽ đọng
còn lẩn khuất xuyên cánh cửa tâm hồn chưa kịp đóng
giọt sương rơi ướt đẫm đóa quỳnh khuya
nghẹn rũ ôm nõn lá mởn tơ sức sống
rồi sẽ qua thôi mảnh trăng chia lẻ trong khu vườn Gethsemani
cô đơn tuẫn nạn
huyễn mơ Thượng Đế hóa thân làm người ươm trồng tình yêu tận hiến
nhưng dòng sông giá băng đời vô tình không dung chứa nổi
nên mãi hoài chúng ta chẳng thể đến gần nhau
|