người chờ nắng bên hiên
tóc nhạt theo ráng chiều
nắng lơ đãng hững hờ rong chơi đâu đó
trên những con phố
có bao nhiêu con phố lớn nhỏ đông vui quạnh hiu ồn ào lặng lẽ
có bao nhiêu con phố nồng hương ngọc lan nguyệt quế hồi sinh
nào đâu người biết để tìm về
vờn gió qua
hiu hắt sao những chiều tàn đợi nắng
thương nghẹn ngào đôi mắt mỏi mòn trông
góc đời chiêm bao hút hao trôi năm tháng
đứng bên này sông mơ về bên kia sông
nổi trôi một trái tim tươi nguyên nhịp đập
run đắm bồi hồi thanh xuân
giá như người có hai lần cuộc sống
giá như có thể chứng minh cho Héraclite biết người có thể tắm hai lần trong cùng một dòng sông
liệu vẫn hoài chờ vạt nắng bên hiên?
liệu vẫn mơ mãi giữa ban ngày?
khi màu thủy tinh nắng ấy chỉ một lần thôi nhẹ bước
đã từ lâu
|