Ở Vườn Xuân

 
 

Ly café che ngang mặt
Sợi tóc rối buồn rơi
Giữa chiêm bao bến đời

Bất ngờ đôi mắt khóc
Bất ngờ bờ môi cười
Chùm hoa gì đỏ rực
Máu tim người tuôn xuôi


Từ Cõi Riêng

 
 

Hai khuôn mặt bạn cũ bồi hồi
Dương cầm lạnh rớt trong mắt người
Từng phím thương réo rắt buốt nhói
Giọt café thấm đắng mặn môi


Đến Vô Thường

 
 

Hoa mận mùa thôi rơi
Quán cũ thưa thớt người
Bài ca chiều mở lại
Tình đong hoài không vơi


 

Nguyễn Kim Anh