thơ thẩn với u minh

 
 

tiếng kinh nguyện rì rào
có đợt sóng ầm ào lướt ngang châu tâm bất lạc
đàn- bà- thiếu- nữ xõa tóc sương hát
bài thánh tình xôn xao

xôn xao

trên cây thập giá thanh- niên- đội- vòng- nguyệt- quế- gai ngước đôi mắt đau đáu
vô vọng xoáy nhìn bầu trời sâu
trái tim trinh chưa từng ứa máu vì yêu
dòng lệ đỏ tuôn trào
thều thào
ta khát…

khát…

cơn khát cứu chuộc nát tan chân như thể tánh
được đáp đền bằng nùi giấm hảo tâm dương thế
sự tận hiến phút chốc biến thành ngọn giáo
xuyên thủng trái tim cạn máu
ba mươi ba năm kiếp người ta
Con- Trai- Người- Hằng- Sống nếm trọn vị chua thốc buốt của nhẩn tâm, bội bạc

Người đi rồi nhân loại vẫn u u minh minh
đàn- bà- thiếu- nữ ngày ngày quỳ cầu khóc dưới chân Người
nước mắt tuôn nhỏ thành hai vòng bạch lạp
lung linh mờ nhòe

khấn cầu tình yêu

nhưng tình yêu chưa hề có thực
trong đáy thẳm bóng tối đời
cớ sao đàn- bà- thiếu- nữ thiên thu mỏi mòn vẫn đợi

 

Nguyễn Kim Anh

(Trước Phục Sinh, 2013)