đi qua hôm xưa
những hạt confetti me cuống quýt đậu trên vạt tóc ngang vai đen nhánh màu
em bên anh
thiên đường phố tung tăng bóng nhỏ
ngàn hoa đơn sơ bung nở
cháy bừng mắt nắng nai
đi qua hôm xưa
dãy hành lang dài giảng đường chìm màu áo lẩn người-nhìn-thấy-người giữa đám đông lạ
em trao anh tập vở
bài thơ đầu tình chưa ráo mực
nét chữ nghiêng tím duyên
không biết sẽ để lại bên góc sân ướt
đi qua hôm xưa
tí tách rơi dưới tàng cây vú sữa giọt café ngôi quán khuất im tuổi hai mươi thơ
em ngồi bên anh
lất phất bay mưa bụi đêm
mơ hồ hương thầm khuấy động tình thâm
từ đó tay buồn biết nâng ly đắng rỗng
đi qua hôm xưa
uy nghiêm cao đôi tháp chuông ngôi thánh đường giữa lòng đường phố ngửa cổ nhìn đám mây xanh mượt
em đứng bên anh
chấp tay nguyện khấn thật tình
lời kinh trầm thống vang động
trên cao không người đoái nhìn
để tình đời sau còn vọng
đi qua hôm xưa
đi qua hôm xưa
với ngắt một ngạnh gai lá cỏ úa trở mùa nhức buốt
|