|
Triền cỏ mượt ta về thăm một bận
Đồi hoang em trăng lặn cuối ghềnh
Con sông cũ hẹn hò một thời xa xưa lắm
Một thời qua, thời tuổi trẻ ngông nghênh
Em thì vẫn nụ cười trong ánh mắt
Hàng mi cong như một nét trăng buồn
Chiều buổi ấy mù sương giăng khắp lối
Mà lòng ta ngây ngất một mùi hương
Và hôm đó chỉ khe chừng sợi tóc
Đã que diêm nhen đốm lửa bên rừng
Ôi đốm lửa, bừng lên trong tiềm thức
Rừng âm thầm, cây lá kín bưng
Triền cỏ mượt có em nằm xõa tóc
Có ta ngồi hóa đá đã trăm năm.
|