Ngày Một Mình

 
 

Mỗi tháng một mùa trăng
em một lần ái ngại
mỗi chặng đường ân ái
từng dấu hỏi băn khoăn

Mỗi năm dòng sông cạn
là nối lại nhịp cầu
bên kia bờ khổ nạn
bên này lắm bể dâu

Hoàng hôn con nước lặng
chim mõi cánh kêu sương
đi về trong tịch lặng
em – đã rất hoang đường

Không dưng mà bỗng nhớ
ngày một mình lê thê.


Con Đường Mưa

 
 

Chiều hôm đó em về anh ở lại
con đường mưa dòng sông lạnh tê tê
người vội vã bước nhanh trời ẩm đục
gió lê thê hiu hắt gọi thu về.

 

Lưu Nguyễn