Người Em Xứ Quảng

 
 

Rừng đã cháy mấy mùa tao loạn cũ
những mầm xanh từ sỏi đá Trường sơn
vẫn âm thầm như lòng người thiếu nữ
chân đất kiên cường bám lấy quê hương

Em Quảng Nam chắt chiu từng nỗi nhớ
ta lênh dênh mòn mõi gặm niềm đau
đêm bất tận, đêm đông trời Bắc Mỹ
ngày lữa thiêu, ngày nắng hạ phương nhà

Đường vạn dặm chim lạc bầy nhớ tổ
đời chông chênh chìm nổi mộng hoàng lương
ta đành đoạn giạt trôi từ độ nọ
em quê nhà đau đáu mắt trông thư

Em hỡi em, hỡi người em xứ Quảng
hiểu giùm ta gã lãng tử phiêu bồng
thư đã viết bao lần nhưng không gửi
cũng chỉ vì mê mãi những dòng sông

Thôi em nhé dẫu đầu ghềnh cuối thác
trong tim ta luôn có mãnh trời quê
vẫn thấp thoáng bóng hình người em nhỏ
vẫn thiết tha một nơi chốn trở về

 

Lưu Nguyễn