Trăm Năm Mây Trắng

 
 

Ta về mùa cũ tịch liêu
trăm năm mây trắng phủ chiều tiễn đưa
vời trông đôi mắt người xưa
nhìn thăm thẳm lặng như vừa trao thân
đóa hồng nghiêng trước mộ phần
gió lay từng cánh tần ngần ấp e
rung rung lòng chợt sắt se
từ trong bia mộ em nghe chăng lời
gọi thầm rất khẽ người ơi

 

Lưu Nguyễn