Tuổi Mười Lăm

 
 

Nhà em ở bên kia cầu Giao Thủy
Cánh đồng chiêm xanh ngát lúa đương thì
Chiều rất nhẹ như những chiều vạn kỷ
Ta trở về ngơ ngác bóng tà huy

Chiếc cầu gỗ đầu làng soi bóng
Gió chao nghiêng chiếc nón bài thơ
Cặp sách nặng trĩu bàn tay năm ngón
Có ngón nào cho ta ước vu vơ
Những mùa trăng quê mình vui biết mấy
Tóc dài tóc ngắn liếc nhau
Ôi cái thuở mới điệu đà nguýt háy
Mà nhớ hoài đôi mắt dao cau

Mùa nước lụt vén quần lội nước
Tiếng cười vang bong bóng vỡ dưới chân
Lòng bỗng trẻ như mười lăm thuở trước
Tuổi mười lăm, cái tuổi trong ngần

 

Lưu Nguyễn