|
Có thể chỉ kém những đêm nằm chờ hồi hộp ở bãi Hải Sơn hay Rạch Giá, bùn trét lên mặt, giả dạng dân quê… Rồi sau đó người ta rời bỏ chiếc “taxi” bước lên chiếc tàu rất nhỏ lao mình vào biển đêm một tiền kiếp nào xa lắc. Vất vả như vậy đó, có thể bạn sẽ trải qua một chuyến đi đáng nhớ nhất trong nhiều năm đời mình. Có thể chỉ kém cuộc hải trình thương đau năm nào một ít.
Vì nếu không may, để đi từ thung lũng hoa vàng San Jose đến thủ đô tị nạn người Việt ở quận Cam, bạn có thể phải mất đến 12 tiếng đồng hồ. Vâng, gấp đôi thời gian di chuyển thông thường!
Thật ra thì bạn là người may mắn đấy chứ. Vì cái tai nạn giao thông đầy phiền toái kia, có thể vừa xảy ra cho một người nào đó đã khởi hành trước bạn chỉ vài phút. Đoàn rồng rắn khổng lồ náo nức lên đường trước đó không lâu chợt dừng phắt lại, tiu nghĩu, bất động trong nắng đẹp hoàng hôn. Và mắc kẹt trên đỉnh Pacheco Pass thường gọi là Đèo 152 xuyên sơn độc đạo đó thì kể như là chết chắc. Phải ngồi yên sau tay lái mà ngắm mây trên đỉnh núi vài tiếng đồng hồ thì xin đính chánh lại: bạn quả là không may! Lúc ấy, ngâm ngợi bài “Tiến thối lưỡng nan” của nhạc sĩ họ Trịnh cho riêng đoàn mình thì nghe cũng hợp tình hợp cảnh.
Trên đồi cao nhìn xuống, đoàn xe nối đuôi nhau nhích dần về phía trước gợi cho người ta nhớ đến cuộc tháo chạy tháng tư trên quốc lộ Một hơn ba mươi năm trước ở quê nhà. Chỉ thiếu những chiếc xe tăng bốc cháy, tiếng súng, bom và máy bay gầm rú làm nền cho bức tranh hoành tráng về sự biến động điên cuồng của lửa và tử thần này. Vâng, cảnh tượng kia và ám ảnh năm xưa đều có chút hối hả tương tự vương vất trong không gian; thứ nỗ lực cuống cuồng rượt đuổi chiếc kim thong thả vô tâm đang xê xích trên mặt đồng hồ.
Những công dân Hoa Kỳ đi tìm niềm vui weekend ngày Lễ Độc Lập là đây. Còn ảnh tượng một quá khứ hãi hùng thoát chạy trối chết chỉ là trầm tư ngậm ngùi riêng của bạn. Rõ ràng là để vui chơi, người ta cũng cần đến nhiều cố gắng và ý chí. Sắp xếp, chuẩn bị, hẹn hò, về nhà sớm hơn thường lệ, háo hức lên đường và.. bị chận đứng hẳn lại. Đột ngột. Trên một ngọn đèo chiều.
Ở đây không có thảm kịch hay tai biến nào nữa. Chỉ là một điểm chấm nhỏ bé trong cái khối lượng khổng lồ của hơn 40 triệu con người Mỹ đang và sắp rời khỏi nhà mình để đi đến một chỗ nào đó trong ngày Lễ Độc Lập. Người ta chỉ đi du lịch thôi, không dính líu gì đến máu lệ của nỗi kinh hoàng hay đào thoát sinh tử.
Người ta chỉ thực hiện cuộc “getaway” giải trí ngắn mùa hè.
Phi trường Tân Sơn Nhất hay Đà Nẵng hỗn loạn chắc chắn không thể so sánh với khung cảnh văn minh lịch sự của các phi trường Mỹ. Chỉ có cái số lượng người chen chúc nhau trước các gate là gợi ra cái nhu cầu bức thiết của một số đông người cùng muốn rời bỏ một chỗ này để đến một nơi nào khác. Để nâng một ly rượu đoàn tụ chẳng hạn. Hay để nhìn vào đôi mắt một người yêu cũ. Nói đúng hơn, ở đây tiếng cười nói ồn ào phân biệt với hoạt cảnh bi thảm kia. Ở đây nhu cầu khẩn cấp là đừng bỏ phí từng giây phút vàng ngọc cuối tuần. Phải dành trọn vẹn cho niềm hoan lạc đầy hứa hẹn. Hoàn toàn khác với mục đích của những con người tràn qua bờ tường toà Đại sứ Mỹ hay phi trường năm xưa. Bày kiến hoảng loạn trong chão lửa Sàigòn đó chỉ muốn một điều. Sống còn!
Và người ta cũng đến được nơi muốn đến. Cũng tay bắt mặt mừng cùng gia đình, bè bạn. Rồi đêm đến, khi những tiếng động bụp bụp bắt đầu vọng lại, thì những tiếng kêu ơi ới reo vui cũng đồng loạt vang lên. Ở quận Cam, đã là quá muộn nếu lúc tám giờ tối, bạn muốn chiếm được một chỗ đứng nhỏ bé ở công viên One Mile Square hay khu phố Hungtinton Beach. Dù chỉ để dứng yên tại chỗ và ngó lên trời. Một nhóm bạn định dẫn nhau ngồi quán café ngoài trời, để nhìn ké từ xa các đóa hoa sáng bừng rồi tắt ngấm trên trời. Hóa ra là họ có trước mặt mình một thương xá im vắng như chiều ba mươi tết trên đường phố Sàigòn. Dù sao còn một đêm khá dài để hàn huyên chuyện đời ấm lạnh. Lúc ấy kim đồng hồ vừa chỉ chín giờ.
Ở nhiều khu downtown các thành phố lớn khác, những người ..”uống nước đục” cũng chỉ có thể ngắm ké từ một góc phố khá xa các khu trình diễn pháo bông đã được rùm beng loan báo từ đầu tuần. Ai biểu..! Cố tránh né một cách tuyệt vọng hàng mấy chục cao ốc thương mãi chọc trời án ngự, họ chen lấn nhau trên các lề đường để háo hức nhìn những đóa hoa ánh sáng muôn màu lóe sáng và tàn tắt.
Sáng hôm sau, ở những tiệm phở nổi tiếng nhất, dù là ở Quận Cam hay San Hô Thành, bạn sẽ được phục vụ một cách rất ơ thờ. Với phẩm chất món ăn của những tiệm bị chê là dở nhất. Bạn nói sao? Thì mọi người ai cũng phải chờ hơn nửa tiếng mới được ngồi vào bàn như bạn thôi. Thật lạ, ngày lễ này có dính líu gì đến người Việt mình đâu mà hình như tất cả mọi gia đình đều bước vào tiệm ăn sáng chủ nhật này. Cùng một lúc. Dường như tất cả mọi gia đình đều ăn mừng sinh con đầu lòng, trúng số, lên lương.. Ngẫu nhiên mà tất cả đều cảm thấy muốn thay đổi không khí, hay thết đãi bạn hữu đến từ tiểu bang xa. Cùng một giờ. Như thể ngầm hẹn nhau đến cùng một tiệm. Thế nên chưa bao giờ người ta phải chịu đựng những tô phở tệ hại đến thế trong đời!
|
|