Ngồi Bên Thềm Nhà Cũ

 
 

gió đêm ơi ta nén lòng không khóc
mộng mười năm tan bóng trăng xưa
khi ngó theo từng ngày xa khuất
vang vọng lời ai giữa chốn mê mờ

đứng một mình, sau chấn thương, bỡ ngỡ
thêm chút bụi sầu vương áo tài hoa
khi héo hon giữa lượng đời bất tuyệt
phong lan xưa vẫn thơm ngát hiên nhà

gió đêm ơi ta chưa từng thức tỉnh
chấn song kia còn án ngữ giấc mơ
lòng đã hát lời mây trời vô định
mà mãi chung thân góc xó đợi chờ

vẫn ngỡ cuối đêm xa còn ánh mắt
từ kỷ niệm đầu ngó suốt mai sau
khi trở lại một bóng gầy u uất
nghe mộng đời tan nát giữa khuya sâu

gió đêm ơi tung hê giùm năm tháng
vỗ về chi một chút mộng phôi pha
khi tiễn biệt, bóng xa hình thầm lặng
áo chưa khô giòng lệ đẫm đêm qua

đêm sẽ giữ những chỗ ngồi mãi mãi
dù phân ly xao động những cành im
ta đã đến ngồi bên dòng sông vắng
lụi tàn đi, và mệt mỏi hồi sinh

gió đêm ơi ta chưa từng quên lãng
dù đau thương vùi ngủ giấc tro than
trong bóng tối vẫn ngời xanh dĩ vãng
như đôi mắt trừng cái chết hàm oan

khi trở lại ngồi bên thềm nhà cũ
còn đỏ vầng trăng đêm dứt áo ra đi
lời hoa lá thầm thì ta vẫn nhớ
thì quay về tơi tả - có hề chi!

 

Phạm Việt Cường