Những Đêm Phố Núi

 
 

có ai đó vừa từ bóng tối bước ra chiếm đoạt em như đồng nhập hơi thở em cháy lên ngọn lửa một linh hồn khác là tiếng hát run say hay nước mắt giấc mơ xa nhòe chỗ em ngồi tựa lưng vào một mùa đời chờ em gọi thành tên với âm thanh lặng lẽ của không cùng đầy ngợp lòng khát sống ngây thơ sờ chạm bằng tay đan nhau như bám vào điều huyền nhiệm cuối cùng nào của đời sống khi chưa phải nói phân ưu và còn nằm kín sâu trong niềm bí mật lớn lao riêng của hai người

có lần em nói với tôi về hoa cỏ bằng môi mềm ngọt dịu dàng mà đứt sâu cháy bỏng bàng hoàng như án tử như thề nguyền như tuyệt mệnh bao nhiêu nụ hoa tôi cố nhớ tên bằng cách hình dung từng góc phố đêm đồi em đã bước qua trong mù sương đó để trên những con đường mênh mông đời sống sau này tôi đi mãi trong gió xưa kính tín hương em hoa thơm mê ngây xướng danh những nụ hoa nhỏ rung ngân như nốt nhạc trong bản giao hưởng nguy nga của đêm dài xa mất

nơi rừng cây lãng đãng mùa thu đang phù phép những sắc màu ảo hoặc bứùc tranh ấn tượng của cô liêu treo lên tấm vách thời gian gió mây cây nước đồng tình rủ rỉ hư huyền câu chuyện dòng sông tử bệnh lão sinh em ngả đầu vào bờ vai tình nụ hôn đầu lồng lộng sao trời chiếc cầu gỗ cũ rã rời biểu tượng khi bóng tối đang xóa nhòa thế giới bên ngoài trái tim và đỉnh đồi chợt dâng cao chỉ còn nghe trong hơi thở nhau tiếng thầm thì của dòng suối nhỏ dưới kia đang cuốn đi

những

chiếc



vàng

cuốn

đi

xa

xa

mãi

 

Phạm Việt Cường