Những Trời Xa Vẫn Mãi Xuân Nhau

 
 

… The wind blowing, the leaves
shivering in the sun,
each day the last day.
(Living, Denise Levertov)

 
 

chiếc thảm mùa
ngàn xanh dát biếc
em chân trần đi qua đêm xưa còn
ngày sau mất
đời căng mọng sắc màu hoa cỏ
rồi như mơ trầm như phù dung hân hoan nở
quên khuất những nhịp tim rung ngân
với thời khắc vang lời chim suối
em đi hút nắng trời anh

có người nghe gió thổi qua rừng cây khô ngóng chờ
đâu biết mùa và đời không đồng hành mãi
qua đất trời thu đông
qua hiu quạnh nhân sinh
qua những đêm lạnh bất tận
chết như môi tím khép bặt
có phaœi em từ bóng tối đằm bước vào năm tháng mới

nắng bừng nhờ mắt sáng long lanh
dù trọn mùa hoa tàn héo trong đêm
ước vọng em nhỏ nhoi đời trùng trùng lấp xóa
chỉ một lần thôi nụ hôn của tình xuân
em không bao giờ kịp nhận ra điều đó

nên ngất nhói tiếng hát cũ trên đồi xanh xa
nên đêm thành phố bất ngờ lệ nhòa
con đường lạnh xuân thì
gấp dốc ly tán

thôi thì về đi
bắc lại cho anh với đời nhịp cầu
về đi trái tim bất kể chu kỳ
dù hương vị sắc màu thôi run rẩy
tim ngực im buồn
ở mức khởi hành rực nắng hôm qua
đâu biết mỗi mùa xuân đều là xuân cuối

bài tính trừ đơn giản của tháng năm
sẽ cho em một tổng số hãi hùng
khi em nhớ hết
từng cánh én đã liệng qua khung cửa
vào xuân…

 

Phạm Việt Cường

Jan 2005